Chương 307. Tiền có thể dịch quỷ, cũng có thể thông thần (4)
Tiền có thể dịch quỷ, cũng có thể thông thần (4)
“Lục Nguyên Hạo bị ta điều đi thăm dò tư liệu, ngươi bây giờ động thủ, thật sự hoàn toàn yên tâm.”
Ngụy Quân thật là một chàng trai rất thật thà.
Đáng tiếc, Tống Liên Thành không tin.
“Ngụy đại nhân, ta tới nơi này không phải muốn là địch với ngươi, ta muốn nói chuyện hẳn hoi với Ngụy đại nhân một chút, xem xem có thể giải trừ hiểu lầm giữa hai người chúng ta hay không.” Tống Liên Thành nghiêm túc nói.
Thấy Tống Liên Thành không có ý tứ muốn động thủ với mình, Ngụy Quân nhất thời cảm giác nhàm chán vô vị, ngay cả hứng thú đối thoại với Tống Liên Thành cũng không có.
Ngụy Quân chỉ là thản nhiên nói: “Tống hội trưởng mới là hiểu lầm thật rồi, giữa chúng ta vốn không quen biết, không có chút hiểu lầm. Gần đây ta điều tra chiến tranh vệ quốc quả thật có chút liên lụy tới Tống hội trưởng, nhưng Tống hội trưởng không cần lo lắng, chỉ cần ngươi không thẹn với lương tâm, điều tra cũng sẽ không có vấn đề gì.”
Tống Liên Thành hỏi: “Nếu ta hỏi lòng có thẹn thì sao?”
Ngụy Quân thẳng người lên, trầm giọng nói: “Vậy tự nhiên là trả cái giá nên trả.”
“Ngụy đại nhân, ta nói rồi, ta là đến đàm phán.”
“Ngụy mỗ không đàm phán với đao phủ cùng quân bán nước, ngươi có thể đi rồi.” Ngụy Quân hạ lệnh trục khách.
Giám sát ti bên kia thật ra còn chưa có chứng cứ xác thực có thể chứng minh Tống Liên Thành năm đó tham dự việc bờ Tây Hải, nhưng ít nhiều tra được một ít tin tức, cũng lấy được một ít số liệu.
Giai đoạn đầu sau khi chiến tranh vệ quốc mở ra, liên quân Tây đại lục thế như chẻ tre, không chỉ có binh sĩ tiền tuyến tổn thất thê thảm nặng nề, ở hậu phương Đại Càn, rất nhiều gia đình cũng đi hướng bi kịch.
Chuyện Tống Liên Thành gây ra quá lớn.
Cho nên hứng thú nói lời thừa của Ngụy Quân với hắn cũng không phải rất lớn.
Chỉ cần Tống Liên Thành không nghĩ cách giết chết hắn, Ngụy Quân liền nghĩ cách giết chết Tống Liên Thành.
Tống Liên Thành cảm nhận được từ chối người ta ở ngoài ngàn dặm, bao gồm sát ý của Ngụy Quân, dù sao Ngụy Quân căn bản cũng không che giấu ý tưởng chân thật trong lòng mình.
Tống Liên Thành thở dài một hơi: “Ngụy đại nhân, ngươi như vậy chính là mang ta ép lên con đường phải chết đó.”
“Tống hội trưởng năm đó lúc mang các tướng sĩ vô tội kia ép lên đường chết, có từng nhân từ nương tay hay không?”
“Ta không ép bọn họ.” Tống Liên Thành nói: “Ta chỉ là mang bọn họ bán một cái giá tốt.”
Nghe được Tống Liên Thành nói như vậy, chân mày Ngụy Quân buông xuống, không đối diện Tống Liên Thành.
Nhiệt độ trong không khí tựa như trong nháy mắt giảm xuống hai độ.
Một lát sau, Ngụy Quân chậm rãi mở miệng: “Tiếp tục nói, ta rất hứng thú đối với chuyện đã xảy ra năm đó.”
Tống Liên Thành lắc đầu nói: “Ngụy đại nhân, ta biết ngươi mở ra lưu ảnh châu, nhưng vô dụng. Trên người ta có pháp khí ngăn cách lưu ảnh, ngươi không lấy được chứng cớ. Ta nói rồi, ta hôm nay là rất có thành ý đến nói chuyện với ngươi một chút.”
Ngụy Quân tiếp thu được tin tức Tống Liên Thành truyền đạt cho hắn.
Trên người thằng nhãi này mang theo vật che chắn tín hiệu.
Có tiền thật sự ghê gớm, Cổ Thu Hác không có thứ này.
Đương nhiên, Cổ Thu Hác cũng có thể là quá tự đại.
Tống Liên Thành không tự đại, cho nên Ngụy Quân thật đúng là không có biện pháp nào đặc biệt tốt làm gì gã.
Nhưng Ngụy Quân giữ trấn định.
“Tống hội trưởng, ngươi tiếp tục nói, ta nghe đây.”
“Có một số việc Ngụy đại nhân ngươi bây giờ hẳn là đã rõ, cơ mật quân sự dọc bờ Tây Hải là Vinh quốc công tiết lộ, việc này không quan hệ với ta.” Tống Liên Thành nói.
Ngụy Quân gật gật đầu: “Việc này đã thẩm tra.”
“Vinh quốc công sau khi tiết lộ cơ mật, liền trực tiếp từ quan, mang chúng ta ném vào dưới lửa đạn của kẻ địch. Ở lúc ta còn chưa làm rõ đã xảy ra chuyện gì, có người chủ động tìm tới ta, nói muốn làm ăn một vụ với ta.”
Ánh mắt Tống Liên Thành có chút nhớ lại: “Đó thật đúng là một vụ làm ăn lớn, thông qua vụ làm ăn đó, cả cuộc đời ta đều bị thay đổi.”
“Người làm ăn với ngươi là ai?”
“Thần.”
Ngụy Quân không bất ngờ.
“Chính là vị chân thần kia về sau giáng thế, một thần tiên muốn làm ăn với ngươi, cái này thật sự rất khó từ chối. Đặc biệt là sau khi hắn mang tin tức liên quân Tây đại lục tiết lộ cho ta, ta càng ý thức được một sự kiện cho dù chúng ta liều chết phản kháng, thật ra cũng là không ngăn được.” Tống Liên Thành nói: “Kết quả sớm đã định ra, ta vì sao không mang những người nhất định chết đó coi là thẻ đánh bạc, làm một vụ làm ăn với thần tiên chứ? Ngụy đại nhân, ngươi có biết vụ làm ăn này, ta kiếm lãi bao nhiêu không?”
Ánh mắt của Tống Liên Thành có chút hưng phấn, ngay cả giọng điệu cũng bắt đầu tăng thêm: “Không có vụ làm ăn này, thì không có Tống gia bây giờ. Ngụy đại nhân, ta chỉ là cầm một phần rất rất nhỏ của vụ làm ăn này kiếm được cho liên minh tu chân giả, bọn họ liền mừng rỡ đến sắp mất cả phương hướng. Nếu là ngươi, ngươi có thể ngăn cản loại dụ hoặc này không?”
Ngụy Quân trả lời không chút do dự: “Ta đương nhiên có thể.”
Hắn chưa bao giờ thích tiền.
Hắn không có hứng thú đối với tiền.
Ngụy Quân chỉ thích làm Thiên Đế.
Câu trả lời này khiến Tống Liên Thành không có cách nào tiếp tục.
Hắn chỉ có thể mang đề tài một lần nữa quay lại: “Làm ăn với thần tiên rất vui vẻ, thực lực Tống gia có thể nhanh chóng lớn mạnh, ta cũng dùng tiền tài mở đường, cống hiến công lao hãn mã cho liên quân Tây đại lục đâm thẳng thọc sâu. Ngụy đại nhân, ta đến đàm phán hòa bình với ngươi, quả thật là vì mình, cũng là vì ngươi. Ngươi biết nếu như động vào ta, sẽ có hậu quả gì không?”
“Hậu quả gì?”
Tống Liên Thành từ trong pháp khí không gian lấy ra một quyển sách.
“Nếu Ngụy đại nhân ngươi kiên trì muốn theo lẽ công bằng chấp pháp, ngươi sẽ cả triều đều là địch. Cái này còn không phải khủng bố nhất, ta biết Ngụy đại nhân không sợ chết, nhưng nếu mang tất cả những người trên quyển sách này giết chết, triều đình sẽ lập tức dừng vận chuyển. Cho dù là quyển sách này lộ ra, cao thấp triều dã đều sẽ lòng người hoảng sợ, ngay cả quân đội cũng sẽ biến động.”
Tống Liên Thành vung quyển sách trong tay, trên mặt treo nụ cười thận trọng cùng kiêu ngạo, trong giọng nói cũng có kiêu ngạo không cho phép nghi ngờ: “Rất nhiều người đều cho rằng mối quan hệ của ta chủ yếu ở quan văn, nhưng rất nhiều người đều đã quên, ta là xuất thân binh nghiệp. Ngụy đại nhân, lòng quân Đại Càn bây giờ, không chấp nhận được một chút dao động nào đâu.”
Nhìn Tống Liên Thành không sợ hãi, Ngụy Quân trực tiếp cười: “Tống hội trưởng, ngươi có biết ngươi đã phạm vào một sai lầm không?”