Chương 329. Ma Quân vĩnh viễn không làm nô lệ (6)
Ma Quân vĩnh viễn không làm nô lệ (6)
Ngụy Quân thuần túy là đang nói nhảm.
Hắn ở Quốc Tử Giám chỉ theo Chu Phân Phương học tập điển tịch Nho gia, căn bản không có thời gian đi học y nữa.
Cho dù hắn có thời gian, Chu Phân Phương cũng sẽ không dạy hắn.
Dù sao thân phận giám sinh Quốc Tử Giám của Ngụy Quân chỉ là tương đương một sinh viên, không phải nghiên cứu sinh cùng bác sĩ, còn chưa tới mức được đạo sư dẫn dắt.
Huống chi Chu Phân Phương ở Quốc Tử Giám còn là nhân vật loại hiệu trưởng, liền càng sẽ không dẫn dắt học sinh.
Phàm là người có điều hiểu biết đối với Quốc Tử Giám đều sẽ biết đoạn lời này của Ngụy Quân tất cả đều là giả.
Nhưng Ma Quân không hiểu biết Quốc Tử Giám...
Hắn chỉ biết Chu Phân Phương quả thật là thiên hạ đệ nhất danh y trước kia.
Cũng biết Ngụy Quân quả thật là học sinh của Chu Phân Phương.
Cho nên Ma Quân ngây dại.
Sao lại khéo như thế chứ?
Hơn nữa bệnh mất trí nhớ là bệnh nhỏ?
Thằng nhãi này là cố ý lừa ta phải không?
Ma Quân rất hoài nghi một điểm này.
Hắn thử vươn tay, nói với Ngụy Quân: “Đa tạ ca ca.”
Một tiếng “ca ca”, khiến bản thân Ma Quân cũng nổi da gà khắp người.
Hắn quyết định chủ ý, nhất định không thể để Ngụy Quân biết thân phận mình.
Nếu không hắn không mang Ngụy Quân giết, thì mang chính mình giết.
Quá xấu hổ rồi.
Ngụy Quân trái lại chưa có cảm giác gì.
Bởi vì Ma Quân giờ phút này là một bộ dáng nữ tử yếu ớt, nhỏ nhắn đáng yêu, làm người ta sinh lòng thương tiếc.
Đây là Ma Quân cố ý biến hóa.
Dù sao hắn cũng không biết mình sẽ bị truyền tống tới nơi nào.
Dưới tình huống như vậy, sắm vai một loly nhỏ nhắn đáng yêu, khẳng định có thể giảm bớt trên diện rộng địch ý của hoàn cảnh xa lạ đối với mình.
Sự thật chứng minh hắn là thành công.
Từ trên người Ngụy Quân, hắn đã không cảm giác được có bao nhiêu địch ý.
Ngụy Quân đặt tay lên trên mạch của Ma Quân.
Hắn nào biết y thuật gì?
Nhưng hắn biết “Vọng” trong vọng, văn, vấn, thiết*.
Ngụy Quân lựa chọn trực tiếp mở ra thiên nhãn, khởi động hình thức đơn giản thô bạo.
Hắn cam đoan ở dưới loại hình thức này, mặc dù là Chu Phân Phương cũng không có khả năng nhìn vấn đề càng thêm cẩn thận được như hắn.
Ngụy Quân rất nhanh đã phát hiện, đầu óc loly này quả thật có chút không thích hợp.
Nhưng không liên quan tới mất trí nhớ.
Chủ yếu là đầu óc loly này căn bản không phải đầu óc con người.
Mặt khác, thân thể này cũng không phải thân thể con người.
Ánh mắt Ngụy Quân càng lúc càng quỷ dị.
Được lắm.
Khối thân thể này thật đúng là nhiều bí mật.
Loly này... Thương thế trong cơ thể đổi thành tuyệt đại đa số người trên thế giới này nhắm chừng sớm đã chết.
Lục Nguyên Hạo cũng không nhất định có thể chịu được thương thế nặng như thế.
Nhưng loly này thế mà còn có thể nói chuyện trao đổi bình thường, từ trên mặt cũng nhìn không ra chút bộ dáng bị thương.
Thái quá.
Quá đáng lắm rồi.
Bản Thiên Đế lần này có thể thật đúng là nhận được một củ khoai lang phỏng tay.
Nhưng Ngụy Quân thích phiền toái.
Càng nhìn liền càng thích.
Hắn nhận ra Ma Quân.
Trong thiên hạ trừ Ma Quân, cũng không mấy ai có thể bị sau khi bị thương nặng như thế còn hoạt bát nhảy nhót.
Hơn nữa chuyện Ma Quân từ Thiên Cơ các chạy thoát Ngụy Quân cũng là biết.
Hơi liên hệ một chút, vừa lúc khớp rồi.
Ma Quân thế mà truyền tống đến trong tay mình.
Đã nói vận khí sẽ kém đi đâu?
Ngụy Quân nghĩ nghĩ, có thể là bởi vì vận khí mình thật sự là quá tốt rồi.
Cái này giống như người giàu số một thế giới mặc dù mang tiền của mình chia cho người khác một trăm triệu, tiền của hắn vẫn nhiều hơn so với người khác.
Thậm chí hắn tỷ lệ đại khái vẫn là giàu số một thế giới.
Cho nên vận khí sẽ kém đi chỉ là tương đối so với chính hắn trước đó mà nói, không phải so với người khác.
Mang toàn thân cao thấp Ma Quân đều nhìn quét một lần, Ngụy Quân mới đóng cửa thiên nhãn của mình.
Hắn đang cân nhắc một vấn đề: Cần vạch trần thân phận Ma Quân không?
Sau khi vạch trần Ma Quân, Ma Quân sẽ giết người diệt khẩu sao?
Ngụy Quân không thể xác định.
Cho nên hắn lựa chọn tạm thời không vạch trần thân phận của Ma Quân.
Dù sao hắn đã biết là Ma Quân, vậy muốn chọc giận Ma Quân giết chết mình là có biện pháp, căn bản không cần vạch trần thân phận Ma Quân.
Lui một vạn bước để nói, hắn chỉ cần mang tin tức mình chứa chấp Ma Quân “không cẩn thận” tiết lộ ra ngoài, cũng chỉ còn đường chết.
Hoàn toàn không cần phải thắt cổ trên thân cây.
Cho nên Ngụy Quân cũng mở ra hình thức diễn trò: “Đừng giả vờ nữa, ngươi không mất trí nhớ.”
Trong lòng Ma Quân cả kinh.
Mất trí nhớ loại chuyện này chẳng lẽ thật sự có thể điều tra ra?
Là hắn tụt lại sau thời đại quá lâu rồi sao?
Hay là Ngụy Quân vẫn như cũ đang lừa mình?
Ma Quân càng khuynh hướng điều sau hơn.
Cho nên hắn ổn định tâm thần.
Vừa định mở miệng nói chuyện, một câu sau của Ngụy Quân, liền hoàn toàn khiến Ma Quân như bị sét đánh:
“Ngươi cũng không phải người, là yêu, miêu yêu, hơn nữa còn là biến chủng hiếm thấy trong miêu yêu miêu vương cửu mệnh miêu yêu!”
Ma Quân choáng váng rồi.
Thật sự choáng váng rồi.
Ngay cả Đao Thần cường giả cấp bậc kia cũng nhìn không thấu lai lịch của hắn.
Ngụy Quân là làm sao nhìn ra?
Không khoa học nha.
Y thuật thế gian đã mạnh đến loại tình trạng này?
Ở lúc Ma Quân há hốc mồm, Ngụy Quân thì ở trong lòng khẽ thở dài một tiếng.
Quả nhiên, giống với hắn đoán trước, Ma Quân căn bản không có ý tứ muốn giết hắn.
Nếu Ma Quân thật sự muốn giữ bí mật, chỉ nhìn từ Ngụy Quân nói toạc chân thân của hắn, hắn nên giết người diệt khẩu.
Nhưng hắn chưa.
Rất hiển nhiên, Ma Quân này hoàn toàn không phù hợp thiết lập nhân vật.
Ngụy Quân chỉ có thể tiếp tục biểu diễn, hy vọng có thể ý đồ chọc giận Ma Quân.
“Thương thế trong cơ thể ngươi rất nghiêm trọng, ta đề nghị ngươi tốt nhất biến trở về chân thân, như vậy thương thế khôi phục có thể nhanh hơn một chút.”
Ma Quân nghe vậy cả người lại run lên.
Hắn ngay cả thương thế của ta cũng biết?
Ngụy Quân liên tiếp lột trần bí mật, làm Ma Quân hoàn toàn buông xuống tâm lý may mắn.
Rất hiển nhiên, Ngụy Quân không phải đang lừa y, mà là thật sự nhìn thấu y.
Cũng may Ngụy Quân còn không biết mình là Ma Quân.
Trong lòng Ma Quân may mắn, vụng trộm nhìn Ngụy Quân một cái, mặc dù là giờ phút này, y vẫn như cũ chưa từ trên người Ngụy Quân cảm nhận được nguy hiểm, cho nên y thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Công tử tha mạng, người đời đều nói nhân yêu không cả cùng tồn tại, ta cũng chỉ là vì bảo hộ mình, mới ngụy trang thành như vậy.”