Chương 333. Hiện trường cỡ lớn của xấu hổ tới chết (3)
Hiện trường cỡ lớn của xấu hổ tới chết (3)
Ma Quân vừa sinh ra ý nghĩ như vậy, liền thấy được “miêu nô” tạm thời của mình Ngụy Quân mở miệng: “Ta trái lại cho rằng Ma Quân rất ngu xuẩn, nuôi ong tay áo, cuối cùng cắn trả bản thân.”
Dừng một chút, Ngụy Quân tiếp tục tăng thêm cường độ làm nhục mèo của mình: “Cảm giác ngay cả Càn đế cũng không bằng, Càn đế còn biết đề phòng Tống Liên Thành một chút.”
Ma Quân giận tím mặt.
Quả thực buồn cười.
Bổn tọa sớm đã biết Tống Liên Thành sau gáy có phản cốt được không?
Bổn tọa chỉ là lười quan tâm hắn.
Hơn nữa Tống Liên Thành thời điểm làm miêu nô là tận tâm hết sức, so với Ngụy Quân hầu hạ thoải mái hơn nhiều, cái gì cũng không cần Nó quan tâm.
Miêu nô vừa lòng đẹp ý như vậy, còn có ân cứu mạng đối với mình, cho dù Ma Quân biết Tống Liên Thành có phản ý, nhưng Nó cũng nguyện ý cho Tống Liên Thành một cơ hội, để cho Tống Liên Thành thử một lần.
Cứu mình một mạng, lại bán mình một lần, tương đương triệt tiêu ân cứu mạng của Tống Liên Thành đối với Nó.
Mấy năm nay Tống Liên Thành làm miêu nô tận tâm hết sức, mà Nó cũng không keo kiệt sự chỉ điểm của mình, đó là giao dịch công bằng.
Tuy được xưng Ma Quân, nhưng Ma Quân làm việc vẫn luôn có chuẩn tắc của mình.
Chính bởi vì có điều kiên trì, Nó mới có thể trở thành Ma Quân thiên hạ vô địch, mà không phải người khác.
Những kẻ không có chuẩn tắc làm việc của mình đó cho dù trong khoảng thời gian ngắn có thể đạt tới độ cao nhất định, nhưng mức cao nhất cũng sẽ cố định ở nơi đó, không thể đột phá.
Ngụy Quân miêu nô nho nhỏ, cách cảnh giới của bổn tọa quá xa, cho nên căn bản không hiểu được phương thức làm việc của bổn tọa. Không phải bổn tọa sai rồi, mà là Ngụy Quân quá yếu.
Ma Quân nghĩ như vậy, tạm thời bình ổn cơn giận của mình.
Đường đường Ma Quân, không chấp nhặt với miêu nô nho nhỏ.
Ngụy Quân: “...”
Trong lòng hắn lại dựng lên một ngón giữa đối với Ma Quân.
Cái này cũng có thể nhjn?
Ngươi là Ninja rùa sao?
Cũng quá có thể thóa diện tự kiền* rồi.
Trong lòng Ngụy Quân phỉ nhổ, cũng lười nhục mèo tiếp, mà là nói với Bạch Khuynh Tâm: “Thôi, chúng ta không đề cập tới Ma Quân tên phế vật đó nữa.”
Bạch Khuynh Tâm: “...”
Ma Quân: “...”
Ma Quân cảm giác mình theo bên người Ngụy Quân, có lẽ thu hoạch lớn nhất không phải chữa thương cùng tránh né nguy hiểm, mà là rèn luyện đạo tâm của mình.
Ngay cả loại miêu nô đại nghịch bất đạo này cũng có thể nhịn được, sau này mình nhất định cũng sẽ cười xem thế gian này thay đổi bất ngờ.
Nghĩ như vậy, Ma Quân cảm giác cảnh giới mình lại tăng lên.
Ngụy Quân không biết suy nghĩ của Ma Quân, hắn tiếp tục nói: “Bạch đại... Khuynh Tâm, ta muốn kính nhờ ngươi đi điều tra Tống Liên Thành tiếp. Trước mắt sản nghiệp của Tống Liên Thành ở Đại Càn đang tiến hành giao tiếp với triều đình, tạm thời còn chưa động vào hắn, nhưng chờ giao tiếp xong, ta sẽ mang toàn bộ sự tình năm đó đề cập đến phía sau màn chiến tranh vệ quốc đều viết ở trên sách sử, cho nên nội dung càng tường tận càng tốt, chứng cớ càng phong phú càng tốt.”
Bạch Khuynh Tâm nghe vậy khẽ nhíu mày ngài.
Độ mẫn cảm chính trị của nàng tuy không tính là cao, nhưng tính nguy hiểm phía sau phen thao tác này của Ngụy Quân cũng là có thể nhìn ra được.
“Ngụy Quân, như vậy tương đương đối chọi với triều đình.”
Ngụy Quân cười: “Loại chuyện này ta cũng không phải làm lần đầu tiên, ngay cả hoàng đế ta cũng từng mắng, còn sợ cái này?”
“Ta biết ngươi không sợ, nhưng ta sợ ngươi sẽ có nguy... Thôi, coi như ta chưa nói.”
Bạch Khuynh Tâm kịp thời phản ứng lại.
Ngụy Quân từng nói với nàng, hắn không sợ chết.
Bạch Khuynh Tâm lúc ấy cũng suy đoán ra, lai lịch Ngụy Quân không bình thường giống với nàng, cho nên mặc dù là nguy hiểm trùng trùng, đối với Ngụy Quân mà nói cũng không nhất định là chuyện xấu, ngược lại có thể là chuyện tốt.
Đã như vậy, nàng tự nhiên không cần lấy Ngụy Quân có nguy hiểm làm lý do khuyên bảo Ngụy Quân nữa.
Tuy trong lòng Bạch Khuynh Tâm vẫn lo lắng.
Nhưng trực giác nói cho nàng, Ngụy Quân hẳn là không lừa nàng.
Đã như vậy, Bạch Khuynh Tâm chỉ cần cân nhắc thao tác cụ thể là được.
“Tống Liên Thành bên này giao cho ta, ta sẽ cố hết sức tra toàn diện chuyện của hắn.” Bạch Khuynh Tâm sảng khoái nói: “Nhưng Ngụy đại nhân ngươi nếu thúc giục, ta chưa chắc có thể điều tra quá toàn diện, từ từ làm mới được việc tinh tế.”
“Ưu tiên trọng điểm tra chuyện đề cập chiến tranh vệ quốc, đây là việc thuộc bổn phận của ta.” Ngụy Quân nói: “Về phần sau đó Tống Liên Thành sau khi xuất ngũ quan lại thương nhân cấu kết các việc khác, cái này không thuộc phạm vi chức quyền của ta, Khuynh Tâm ngươi có thể điều tra, cũng có thể không điều tra, tùy ý tứ của ngươi.”
Đại Càn không phải Đại Càn của Ngụy Quân, Ngụy Quân cũng không có khả năng bao biện làm thay, mang chuyện nhìn không vừa mắt tất cả đều sửa lại.
Hơn nữa rất nhiều thời điểm, chính trị quả thật là một môn nghệ thuật thỏa hiệp, cần cân nhắc các phương diện ảnh hưởng.
Ngụy Quân mang việc thuộc bổn phận mình làm tốt, đây là chức trách của hắn.
Chuyện ở ngoài chức trách, Ngụy Quân lựa chọn để người Đại Càn tự mình xử lý.
Bởi vì hắn cũng không xác định quyết định để mình đi làm rốt cuộc là đúng hay sai.
Có một số quyết sách đề cập đến vận mệnh rất nhiều người, vậy nhất định phải thận trọng, không thể ưu tiên yêu thích của mình.
Ngụy Quân từ rất sớm đã hiểu đạo lý này.
Bạch Khuynh Tâm cũng nghe hiểu ý tứ Ngụy Quân, gật gật đầu: “Ta hiểu rồi, chuyện về sau ta sẽ châm chước xử lý.”
“Vất vả Khuynh Tâm rồi.”
“Việc thuộc bổn phận, hơn nữa đây cũng là điều ta phải làm, ta cũng là một thành viên đoàn đội chấp bút của Ngụy Quân ngươi.” Bạch Khuynh Tâm nói: “Ta bây giờ còn lo lắng một việc khác, ngươi sẽ bị đổi đi nơi khác sao?”
“Hẳn là sẽ, ta nhắm chừng bệ hạ khẳng định muốn mang ta điều đi, nước của chiến tranh vệ quốc càng tra càng sâu, mà bây giờ Đại Càn lại tạm thời kết thành đồng minh thần thánh với thần tiên trên trời, cho nên ta tên trẻ trâu này tồn tại sẽ ảnh hưởng đại cục đoàn kết. Có hai biện pháp tốt nhất giải quyết vấn đề này, một cái là giết ta, một cái là mang ta điều đi.” Ngụy Quân nói.
Bạch Khuynh Tâm nói: “Giết ngươi, triều đình bây giờ hẳn là chưa có sự quyết đoán này.”
Ngụy Quân khẽ thở dài một hơi: “Quả thật chưa có.”