Chương 335. Tất cả đều ở trong không lời (1)
Tất cả đều ở trong không lời (1)
Nhưng Ma Quân không sợ, ngược lại cười ở không trung lật mình một cái, sau đó lại vững vàng đáp ở trong lòng Ngụy Quân.
Không chỉ có thế, Ma Quân còn bịa cho mình một cái thân thế.
Đây là thứ Nó đêm qua nghĩ sẵn.
“Công tử, ta nói cho ngươi một bí mật nha.” Ma Quân thần thần bí bí mở miệng.
Ngụy Quân rất bình tĩnh: “Nói đi, bí mật gì?”
“Ta thật ra là bị Yêu Hoàng đả thương.” Ma Quân nói dối cũng không chớp mắt.
Ngụy Quân thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Lão tử tin ngươi có mà hâm.
Ngươi nha cái thương thế này rõ ràng là ở trên trời lưu lại, pháp lực vận chuyển đã không phải dấu vết phàm gian, càng không có chút quan hệ với yêu lực.
Hơn nữa Yêu Hoàng mạnh nữa, cũng không phải một cấp bậc với Ma Quân.
Lấy đầu đi đả thương Ma Quân?
Nhưng Ngụy Quân chưa nói trắng ra.
Tên Ma Quân này quá nhát gan rồi.
Không thú vị.
Ngụy Quân dùng sức vuốt ve đầu Ma Quân một cái nữa, sau đó thoải mái nói: “Ta đi rồi, nhớ rõ lúc ta trở về biến thành em gái tai mèo nghênh đón ta về nhà.”
Ma Quân lại bị Ngụy Quân chọc tức cả người phát run.
“Miêu nô nho nhỏ, thế mà dám lấy hạ phạm thượng.”
“Quả thực buồn cười.”
“Hơn nữa biết rõ thân phận bổn tọa, thế mà còn dám lấy hạ phạm thượng.”
“Bổn tọa nhất định phải cho hắn biết sự lợi hại của ta.”
“Trước mang hắn mạo phạm đối với bổn tọa ghi lên sổ tay, ít hôm nữa lại chậm rãi thanh toán với hắn.”
“Ma Quân báo thù, mười năm không muộn.”
...
Ma Quân còn đang lẩm bẩm muốn trả thù Ngụy Quân, đột nhiên phát hiện Ngụy Quân lại đi mà quay lại.
Ma Quân: “... Thật ra ta vừa rồi cái gì cũng chưa nói.”
Ngụy Quân: “... Ta cái gì cũng chưa nghe thấy.”
Một người một mèo nhìn nhau.
Lúc này rất xấu hổ.
Ngụy Quân lắc lắc đầu, trực tiếp đi qua lại mang Ma Quân xách lên.
Ma Quân dùng sức giãy dụa: “Ngụy Quân, ngươi muốn làm gì?”
“Không ngờ, giữa người và mèo có sinh sản cách ly, tư tưởng của ngươi đừng dơ bẩn như vậy.” Ngụy Quân nghiêm mặt nói.
Ma Quân giãy dụa lợi hại hơn: “Buồn cười, ngươi thế mà dám bất kính đối với ta.”
Ngụy Quân mang Ma Quân xách đến trước mặt mình, cười tủm tỉm nói: “Ngươi chỉ là một sủng vật ta nuôi, chủ nhân đối với sủng vật thái độ tùy tiện một chút không phải nên vậy sao? Hay là nói ngươi muốn cho người ngoài nhìn ra khác thường.”
Ma Quân nháy mắt dừng giãy dụa.
Nhưng vẫn như cũ tức giận trừng mắt nhìn Ngụy Quân: “Ngươi uy hiếp ta?”
“Cái gì gọi là uy hiếp? Ngươi là một con mèo cưng bình thường, ta sao có thể uy hiếp ngươi chứ? Ngươi nói đúng không?”
Ma Quân nghiến răng nói: “Đúng.”
“Vậy thì đúng rồi, đi đi, hôm nay ngươi theo ta cùng nhau ra ngoài làm việc.” Ngụy Quân mang Ma Quân ôm ở trong lòng.
Ma Quân có chút sững sờ: “Ta đi cùng, thích hợp sao?”
“Thích hợp, chức vị của ta thật ra rất tùy ý, không cần cố định làm việc đúng giờ, cho nên không có yêu cầu đặc thù gì. Với lại ngươi không đi theo ta, không lo lắng ta tố cáo ngươi sao?” Ngụy Quân cười hỏi.
Ma Quân nói: “Không lo, ta có lòng tin đối với nhân phẩm của công tử. Công tử lời hứa đáng ngàn vàng, khẳng định sẽ không nói dối. Với lại người ta chỉ là một con mèo cưng bình thường mà thôi, công tử có thể tố cáo ta cái gì?”
Ngụy Quân: “...”
Hắn rất bất đắc dĩ.
Sao là người đều tín nhiệm mình như thế chứ.
Sức quyến rũ nhân cách của bản Thiên Đế mạnh như thế sao?
“Ngươi không lo lắng ta, ta có chút lo lắng ngươi.” Ngụy Quân nói: “Trời biết Đao Thần có tìm ngươi hay không... Phi, có biện pháp tìm được Ma Quân hay không. Ngươi cùng một chỗ với ta, ta tốt xấu còn có thể bảo vệ ngươi chút.”
“Đao Thần hẳn là tìm không thấy ta... Phi, hẳn là tìm không thấy Ma Quân.” Ma Quân nói.
“Đừng sơ ý, Đao Thần đã dám hạ phàm, khẳng định là có chuẩn bị mà đến. Ta đi tìm người tìm hiểu tin tức một phen, ngươi cũng theo cùng nhau nghe một lần.” Ngụy Quân cố ý nói: “Dù sao ngươi có người bạn là quen biết đã lâu với Ma Quân, nói không chừng có thể thông qua ngươi trợ giúp Ma Quân một phen.”
“Công tử có lòng rồi, ta nghĩ Ma Quân đại nhân nếu biết hành vi của ngươi, nhất định sẽ cực kỳ cảm động.” Ma Quân hài lòng nói.
Ngụy Quân có chút cạn lời: “Tiểu Miêu, ngươi có cảm thấy chúng ta nói chuyện phiếm như vậy rất tốn sức hay không?”
Rõ ràng ta biết ngươi là Ma Quân, ngươi cũng biết ta biết ngươi là Ma Quân.
Nhưng bắt đầu tán gẫu còn cứ phải lừa mình dối người như thế.
Quá tốn sức rồi.
Ma Quân tỏ vẻ cũng không có cảm giác như vậy: “Ta cảm giác rất tốt, công tử, an toàn số một.”
“Được rồi, ngươi vui là được.”
Ngụy Quân lười quan tâm ngôi sao biểu diễn này nữa.
Nhưng Ma Quân đối với chuyện biết người biết ta này vẫn là rất hưng phấn.
Ngụy Quân muốn dẫn Nó cùng đi tìm hiểu tin tức, điều này làm Nó cũng dâng lên tinh thần.
“Công tử, ngươi chuẩn bị đi nơi nào tìm hiểu tin tức?”
“Đao Thần gặp là hoàng đế, muốn biết tin tức xác thực trực tiếp chuẩn nhất, đương nhiên là đi tìm hoàng đế.” Ngụy Quân nói: “Vừa lúc ta lại đi mắng hắn một trận.”
Ngụy Quân nói đoạn lời này thật sự là quá mức lý lẽ đương nhiên.
Nhưng mặc dù là Ma Quân không mang hoàng quyền đặt ở trong mắt, sau khi nghe xong Ngụy Quân nói cũng có chút không còn lời nào để chống đỡ.
“Công tử ngươi vì sao phải mắng hoàng đế?”
“Hôm nay thời tiết không tốt.”
“Cho nên?”
“Liền muốn mắng hoàng đế giải buồn chút, có vấn đề sao?”
Ma Quân: “...”
Lời của Ngụy Quân quá nhiều cái để phỉ nhổ, Nó trong lúc nhất thời thế mà không biết nên bắt đầu phun như thế nào.
Sống nhiều năm như thế, Ma Quân vẫn là lần đầu tiên gặp nam nhân như Ngụy Quân.
“Công tử, ngài thật sự loại nhân tài trong vạn người không có một, không giống với người nào mà ta từng gặp.” Ma Quân cảm khái nói.
“Ngươi từng gặp bao nhiêu người? Ồ, ta quên, ngươi quả thật từng gặp rất nhiều người.” Ngụy Quân phản ứng lại.
Tuổi Ma Quân tuy so với Thiên Đế cùng một con nòng nọc nhỏ cũng không khác là bao nhiêu, nhưng trên thực tế cũng là một hoá thạch sống rất lâu rồi.
“Người ngươi từng gặp phần nhiều bộ dáng thế nào?” Ngụy Quân thuận miệng hỏi.
Ma Quân giọng điệu tức giận bất bình: “Nhân tộc phần lớn đều là kẻ lừa gạt.”
Ngụy Quân nghe được giọng điệu Ma Quân liền nổi hứng thú: “Nghe giọng điệu này của ngươi, ngươi bị lừa rất thảm nha, xem ra Tống Liên Thành không phải kẻ gạt ngươi thảm nhất.”
“Tống Liên Thành tính là cái quái gì?” Ma Quân khinh thường nói, nhưng lời mới ra khỏi miệng, Ma Quân liền phản ứng lại, vội vàng bổ cứu nói: “Ta căn bản không quen biết Tống Liên Thành.”
“Ngươi bề ngoài đáng yêu, ngươi nói không quen biết thì không quen biết.”
“Công tử ngươi đáng ghét.” Ma Quân thầm oán nói.
Ngụy Quân giật mình một cái: “Lần sau ngươi lúc làm nũng nhớ rõ đổi thành trạng thái em gái tai mèo, bằng không ta dễ dàng không khoẻ về sinh lý.”
Ma Quân: “...”