Chương 347. Tiểu đội bảo hộ Ngụy Quân thổi lên kèn tập kết (3)
Tiểu đội bảo hộ Ngụy Quân thổi lên kèn tập kết (3)
Lục tổng quản ngay lập tức biết đoạn ngôn luận kinh thế hãi tục đó của Ngụy Quân, lúc ấy đã bị dọa toát ra mồ hôi lạnh khắp người.
Về sau phát hiện ngôn luận này có xu thế âm thầm lan tràn, Lục tổng quản càng ngay lập tức để Triệu Thiết Trụ ra mặt đàn áp.
Triệu Thiết Trụ biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng Triệu Thiết Trụ đang lo lắng một sự kiện: “Nghĩa phụ, cần hướng bệ hạ báo cáo không?”
“Ngươi thấy thế nào?” Lục tổng quản mang quả bóng đá về cho hắn.
Triệu Thiết Trụ nghiến răng nói: “Con cho rằng bệ hạ bây giờ thân thể không được tốt, hơn nữa dốc lòng tu đạo, chúng ta làm thần tử, nếu không có chuyện đặc biệt trọng đại, vẫn là không quấy rầy bệ hạ thì tốt hơn.”
Hắn cũng là bất chấp rồi.
Lục tổng quản lặng lẽ thở dài.
Đây là lòng người.
Lòng người không thể nghịch.
Nhưng, Triệu Thiết Trụ vẫn nghĩ quá đơn giản rồi.
“Loại chuyện này, cho dù Giám sát ti chúng ta giấu, cũng không thể giấu được bệ hạ, ngươi sẽ không cho rằng bệ hạ chỉ có Giám sát ti chúng ta một cái tai mắt thôi chứ?” Lục tổng quản nói.
Triệu Thiết Trụ biết Lục tổng quản đang nói cái gì, nhưng mà Ngụy Quân thật sự mở ra cánh cửa một thế giới mới cho rất nhiều người, cũng khiến đảm lượng của rất nhiều người đều trực tiếp tăng lên vài lần.
Triệu Thiết Trụ rất rõ ràng nói thẳng: “Nghĩa phụ, nếu chỉ có một phe Giám sát ti chúng ta, đương nhiên không thể giấu được bệ hạ. Nhưng nếu chúng ta liên thủ với Cơ soái Thượng Quan thừa tướng bọn họ, chưa chắc không thể khiến hoàng thất biến thành một người mù.”
“Làm càn.” Sắc mặt Lục tổng quản đột nhiên thay đổi.
Triệu Thiết Trụ vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
“Sau này lời tương tự, tuyệt đối đừng nói ra nữa, giấu kỹ ở trong lòng, hiểu chưa?” Lục tổng quản nhìn chằm chằm Triệu Thiết Trụ.
Triệu Thiết Trụ chần chờ một lát, sau đó không cam lòng nói: “Nghĩa phụ, Giám sát ti chúng ta chẳng lẽ không thể đổi cách sống sao?”
“Có thể, nhưng không phải bây giờ. Hơn nữa cho dù chúng ta liên thủ cùng Cơ soái Thượng Quan thừa tướng bọn họ, cũng không giấu được hoàng thất.” Lục tổng quản trầm giọng nói: “Ngươi chớ quên, chuyện này lúc ban đầu chính là từ phủ Minh Châu công chúa truyền ra.”
Triệu Thiết Trụ nâng tay cho mình một cái tát.
“Nghĩa phụ, con sai rồi.”
Hắn thực mang việc này quên rồi.
Chuyện này ngay từ đầu, liền nhất định không thể giấu được hoàng thất.
Giám sát ti nếu cố ý giấu diếm, chỉ có một cái kết cục gây tai dẫn họa cho bản thân.
“Thiết Trụ, ngươi tương lai là cần cai quản Giám sát ti. Nhớ kỹ, có những lời không thể nói, chỉ có thể yên lặng làm, hiểu chưa?” Lục tổng quản lặng lẽ nói.
Triệu Thiết Trụ mắt sáng ngời, nghe hiểu ý tứ Lục tổng quản: “Rõ.”
“Ngươi đi đi, nhất định phải mang việc này khống chế, ta vào cung hướng bệ hạ báo cáo việc này.”
Lục tổng quản biết kinh thành bây giờ giống như một thùng thuốc súng, có khả năng dẫn nổ bất cứ lúc nào.
Nhưng hắn cũng biết lúc này tuyệt đối không thể dẫn nổ.
Cường địch rình ở bên, có một số mâu thuẫn nội bộ chỉ có thể tạm thời kiềm chế trước.
Lục tổng quản cần bảo đảm Càn đế cũng nhịn được.
Cho nên hắn cần đích thân đi hướng Càn đế báo cáo.
Giống với hắn đoán trước, Càn đế ở sau khi biết được việc này, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
“Buồn cười, Ngụy Quân đây là đang đào mộ cho hoàng thất.”
Lục tổng quản im lặng không nói.
Càn đế phẫn nộ là bình thường.
Dù sao nếu ngôn luận của Ngụy Quân biến thành sự thật, hoàng thất liền hoàn toàn xong đời.
Ích lợi thiết thân bị tổn hại, là con người đều phải phẫn nộ.
“Lục Khiêm, ngươi nói, trẫm có chỗ nào có lỗi Ngụy Quân? Hắn vì sao cứ phải đối đầu với trẫm?” Càn đế tức giận nói.
Lục tổng quản ho nhẹ một tiếng, ám chỉ nói: “Bệ hạ, ngôn luận của Ngụy đại nhân lần này, không phải đang đối địch với bệ hạ, Ngụy đại nhân rõ ràng là đang nhằm vào việc chứ không nhằm vào người.”
Lục tổng quản ngụ ý là ngươi đừng có quá coi trọng bản thân, Ngụy Quân căn bản là không để ngươi vào mắt, càng đừng nói cố ý đối đầu với ngươi.
Ngụy Quân nhằm vào là toàn bộ thể chế của Đại Càn.
Bố cục hiển nhiên càng cao hơn.
Càn đế nghe vậy càng thêm phẫn nộ: “Lục Khiêm, ngươi đang coi rẻ trẫm?”
Lục tổng quản cực kỳ trấn định, cũng chưa bị Càn đế phẫn nộ dọa.
Hắn hơi khom người, nói thẳng: “Bệ hạ, thần xin chém Ngụy Quân, để chấn nhiếp không phù hợp khuôn phép.”
Càn đế: “...”
Hắn nháy mắt bình tĩnh lại.
Ban đầu nghe được tin tức này, hắn quả thật hận không thể giết chết Ngụy Quân.
Nhưng sau khi Lục tổng quản thật sự đề nghị muốn giết Ngụy Quân, Càn đế ngược lại bình tĩnh trở lại.
Hắn một lần nữa cầm lấy tư liệu Lục tổng quản giao cho hắn lật xem một lần.
Những cái tên âm thầm bảo hộ Ngụy Quân bên trên, từng cái nhìn mà ghê người.
Giết một tên Ngụy Quân dễ dàng.
Nhưng giết những người này khó.
Hơn nữa, chung quy không thể thật sự là địch với văn võ cả triều.
Càn đế hít sâu một hơi: “Đại Càn không thể hưng văn tự ngục*.”
Lục tổng quản tiếp tục nói: “Bệ hạ, Ngụy Quân một ngày không trừ, Đại Càn một ngày bất ổn. Yêu nghiệt như vậy, vì Đại Càn ổn định và hoà bình lâu dài, vẫn là chết rồi tốt hơn.”
Chiêu này gọi là lấy lui làm tiến.
Lục tổng quản nếu cầu tình cho Ngụy Quân, Càn đế khẳng định hận không thể mang Ngụy Quân và Lục tổng quản cùng nhau giết chết.
Nhưng Lục tổng quản xin chém Ngụy Quân.
Càn đế ngược lại một người cũng không dám giết.
Hoàng quyền và thần quyền đánh cờ là một môn kỹ thuật, quân vương mạnh mẽ cùng thông minh có thể dùng thành thạo đế vương thuật cai trị, trái lại cũng thế, gặp được các đại thần tài hoa hơn người tâm trí kinh người, hoàng đế cũng có khả năng bị đại thần đùa bỡn.
Càn đế không tính là một phế vật.
Nhưng đại thần dưới trướng hắn, năng lực lại đều có thể xưng là yêu nghiệt.
Phản ứng của Càn đế, hoàn toàn ở trong đoán trước của Lục tổng quản.
“Ngụy Quân uy vọng quá cao, nếu không có một lý do thích hợp, tuyệt đối không thể để hắn gặp chuyện.” Càn đế lắc đầu nói.
Lục tổng quản hai lần xin giết Ngụy Quân, giành được Càn đế tín nhiệm.
Từ xưa đến nay, thái giám chính là gia nô của hoàng đế, là người đáng giá hoàng đế tín nhiệm nhất.
Càn đế đối với thái độ của Lục tổng quản vẫn là rất hài lòng.
Cho nên hắn tiếp tục nói: “Việc này đừng nói nữa, giữ lại bàn luận sau.”
“Bệ hạ, thật ra muốn giết Ngụy Quân cũng không phải không tìm thấy lý do thích hợp.” Lục tổng quản bỗng nhiên nói.
Càn đế mắt sáng ngời: “Nói tiếp.”
Hắn vốn đối với Ngụy Quân thật ra vẫn rất thưởng thức.
Nhưng Ngụy Quân ngay cả ngôn luận phế bỏ hoàng đế cũng đưa ra rồi, hắn nếu thưởng thức Ngụy Quân nữa, vậy thuộc loại thiểu năng.