Chương 366. Ngụy Quân gặp nạn, tám phương lên tiếng ủng hộ (5)
Ngụy Quân gặp nạn, tám phương lên tiếng ủng hộ (5)
Triều đình đã cầm tiền của hắn, đáp ứng giao dịch của hắn, mọi người đã nói đôi bên chuyện cũ sẽ bỏ qua, nhưng Ngụy Quân không tuân thủ quy củ, trực tiếp đưa hắn ra ngoài ánh sáng.
Phen này Tống Liên Thành là cả người lẫn tiền đều mất.
Hắn tự nhiên phải sinh ra tâm tư giết người.
Mà Càn đế cũng muốn giết Ngụy Quân.
Điều này làm tâm tư giết người của Tống Liên Thành càng nặng hơn nữa.
Dưới loại tình huống này, Đao Thần cùng nguyên minh chủ liên minh tu chân giả thế mà khuyên hắn từ bỏ truy cứu Ngụy Quân, đây không phải đang kể chuyện cười sao?
Tống Liên Thành hận đối với Ngụy Quân, dốc hết nước sông hồ cũng không rửa sạch được.
Không giết chết Ngụy Quân, hắn đời này đầu óc cũng không thông suốt được.
Cho nên Tống Liên Thành mặt mũi ai cũng không nể, Ngụy Quân người này, hắn là phải giết.
Ngay lúc này, Tống Liên Thành bỗng nhiên nhận được truyền âm phù của Tống Lệ Quân.
Mang con gái một mình một người bỏ lại kinh thành, Tống Liên Thành cũng là đang cược, đồng thời cũng cho Tống Lệ Quân một cơ hội một lần nữa lựa chọn.
Tống Liên Thành biết rõ mình làm ác quá nhiều, là có tỷ lệ rất lớn không được chết tử tế.
Cho nên làm cha mẹ, hắn hy vọng con gái có thể có một cách sống, không cần bị hắn liên lụy.
Đã lâu không gặp con gái, đột nhiên nhận được con gái truyền âm phù, Tống Liên Thành vẫn có chút nhớ nhung.
Hắn vội vàng mở ra truyền âm phù của mình, kết quả trên truyền âm phù nhảy ra một đoạn hình chiếu hình ảnh.
Người nói chuyện tự nhiên là Tống Lệ Quân.
“Phụ thân, con muốn xin ngài giơ cao đánh khẽ, buông tha Ngụy Quân Ngụy đại nhân.”
Tống Lệ Quân mở đầu nói câu đầu tiên, đã khiến Tống Liên Thành biến sắc.
Lời nói phía sau của Tống Lệ Quân, càng khiến Tống Liên Thành biểu diễn tuyệt kỹ thay đổi khuôn mặt của kịch đất Xuyên*.
“Con gái bất hiếu, thế mà cầu tình cho kẻ thù giết cha mình, xin phụ thân tha thứ, nhưng Ngụy đại nhân thật là một người tốt. Phụ thân, Ngụy đại nhân trước khi vào tù, cố ý đến nhà chúng ta một chuyến. Hắn cũng chưa bởi vì con là con gái ngài liền châm chọc khiêu khích đối với con, ngược lại từ đầu tới cuối đều bảo trì đủ tôn trọng đối với con, cũng bảo trì đủ tôn trọng đối với ngài. Đương nhiên, Ngụy Quân luôn cho rằng ngài đáng chết.
Ngụy Quân trước khi cùng sau khi vào tù, đều từng trượng nghĩa nói thẳng cho con cùng Từ Đức. Bọn con có thể ở kinh thành dàn xếp được hơn nữa chưa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dựa hết vào Ngụy Quân giúp đỡ. Phụ thân, con biết giữa hai người thù sâu như biển, nhưng Ngụy đại nhân thật là một người tốt quang minh lỗi lạc. Hắn không nhằm vào bất luận kẻ nào, chỉ nhằm vào những chuyện hắn không vừa mắt.
Phụ thân, con biết yêu cầu này rất ích kỷ. Coi như là tích phúc cho cháu ngoại ngài trong bụng con? Có thể chứ?
“Lui một vạn bước mà nói, phụ thân ngài là một thương nhân, ngài từ nhỏ đến lớn đều giáo dục con, đừng hành động theo cảm tình, đừng vì sính sự thoải mái nhất thời đi làm những chuyện không có tiền lời cho ngươi. Phụ thân, con muốn xin ngài nghiêm túc tự hỏi một lần, chuyện đã xảy ra, cục diện đã phát triển đến trình độ này bây giờ. Ngài cho dù là giết chết Ngụy Quân, lại có thể như thế nào? Đối với tình cảnh của ngài có nửa phần tác dụng sao? Làm như vậy có thể khiến phụ thân có tiền lời sao?”
Lời phía trước của Tống Lệ Quân, Tống Liên Thành thật ra cũng không có cảm xúc.
Hắn hiểu biết đối với Ngụy Quân so với Tống Lệ Quân hiểu biết đối với Ngụy Quân đủ nhiều hơn, để Tống Lệ Quân ở lại kinh thành, vốn là có ý tứ hi vọng Ngụy Quân có thể giúp Tống Lệ Quân một phen.
Bây giờ loại tình huống này, chỉ có thể nói lên cách làm của Ngụy Quân ở trong dự đoán của hắn.
Chuyện sớm đã đoán trước được, hắn tự nhiên sẽ không sinh ra cảm xúc cảm động.
Tống Liên Thành vẫn luôn là một người rất lý trí, hắn chưa từng có cảm tính.
Nhưng mấy câu Tống Lệ Quân cuối cùng nói, đã thuyết phục hắn.
Hắn là một thương nhân, thương nhân nên lấy ích lợi là trên hết.
Con gái hỏi thật hay, bây giờ mình giết chết Ngụy Quân, có thể mang khí vận hắn mất đi bù trở về sao?
Có thể khiến thực lực của hắn tiến thêm một bước sao?
Có thể mang đến tiền lời thật lớn cho hắn sao?
Tựa như tất cả đều không thể.
Trái lại, nếu cố ý muốn giết Ngụy Quân, trừ sính vui vẻ nhất thời, còn phải đắc tội Đao Thần, tăng lên phân liệt nội bộ liên minh tu chân giả, ngược lại giúp Đại Càn hoàn thành thống nhất nội bộ.
Vô luận nhìn từ phương diện nào, cái này đều không phải chuyện tốt gì.
Ta là thương nhân.
Ta nên đặt ích lợi lên trước, mà không phải bị cảm xúc chủ đạo.
Tống Liên Thành không thể là một phế vật ngay cả cảm xúc của mình cũng không khống chế được.
Nghĩ thông suốt một điểm này, khóe miệng Tống Liên Thành xuất hiện một nụ cười.
Cùng lúc đó.
Kinh thành.
Từ gia.
Từ Đức nhìn thê tử của mình Tống Lệ Quân, trong lòng cực kỳ thấp thỏm.
“Phu nhân, nhạc phụ sẽ nghe lời nàng nói cứu Ngụy Quân sao?”
So với Từ Đức thấp thỏm, Tống Lệ Quân tự tin hơn nhiều: “Yên tâm, cha thiếp khẳng định dính một bài này, thiếp hiểu ông ấy. Ông ấy chính là bị Ngụy đại nhân chọc tức, sau khi bình tĩnh lại, lại có thiếp nhắc nhở, ông khẳng định sẽ ý thức được giết chết Ngụy Quân đối với ông mà nói là một chuyện xấu tuyệt đối, nhất định sẽ từ bỏ ý niệm này.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, đa tạ phu nhân.” Từ Đức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tống Lệ Quân khoát tay, không sao cả nói: “Cảm ơ thiếp làm cái gì? Thiếp đây là có qua có lại. Ngụy Quân là một người tốt thật sự, người tốt không nên không có hồi báo tốt. Trong lòng thiếp biết, Ngụy Quân là nhằm vào việc chứ không nhằm vào người. Giống Ngụy Quân người như vậy nên càng nhiều càng tốt, hắn nếu chết rồi, tiêu chuẩn đạo đức của Đại Càn đều sẽ hạ xuống một cấp bậc.”
Tống Lệ Quân đánh giá đối với Ngụy Quân rất cao.
Nhưng Từ Đức cực kỳ tán đồng: “Ngụy Quân quả thật là một người rất tốt rất tốt, phu nhân, chờ sau khi Ngụy Quân ra tù, ta sẽ mang mọi thứ nàng làm đều nói cho hắn, tin tưởng Ngụy Quân nhất định sẽ cực kỳ cảm động.”
“Thiếp không phải vì Ngụy Quân cảm động mới làm như vậy, Ngụy Quân hết sức chân thành, ra mặt cho chàng với thiếp không cầu hồi báo. Nói đến cùng Ngụy Quân có thể được nhiều người giúp như thế, chỉ là bởi vì hắn đi ngay ngồi thẳng, làm nhiều việc thiện như vậy, người từng được hắn giúp tự nhiên cũng muốn đáp lại hắn, nếu không còn có mặt mũi nào sừng sững trong trời đất?” Tống Lệ Quân nghiêm mặt nói.
“Phu nhân nói đúng, thiện ác cuối cùng có báo, thiên đạo luân hồi. Sở dĩ Ngụy Quân gặp nạn, tám phương lên tiếng ủng hộ, vẫn là bởi vì Ngụy huynh ngày xưa làm quá nhiều việc tốt, đây đều là thứ hắn nên được.” Từ Đức cảm khái nói.