Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 373. Ngươi con mẹ nó thật đúng là một nhân tài (1)

Chương 373. Ngươi con mẹ nó thật đúng là một nhân tài (1)


Ngươi con mẹ nó thật đúng là một nhân tài (1)
Sau khi Ngụy Quân đi ra, Đao Thần càng trực tiếp nói với Càn đế: “Bản thần có một số việc muốn nói chuyện riêng với Ngụy Quân, xin bệ hạ cùng người khác tránh một chút.”
Càn đế: “...”
Cái này thì quá phận rồi.
Đao Thần trước mặt hắn muốn nói chuyện riêng với đại thần của hắn, cơ bản tương đương giáp mặt cắm sừng hắn.
Nhưng Càn đế nhìn Đao Thần một cái, nhịn.
Chủ yếu là hắn tin tưởng nhân phẩm của Ngụy Quân, tin tưởng Ngụy Quân tuyệt đối sẽ không thông đồng làm bậy với Đao Thần.
Cho nên mặc kệ Đao Thần uy hiếp dụ dỗ thế nào, đều không cần lo lắng Ngụy Quân sẽ ngả về phía liên minh tu chân giả.
Trên thực tế hắn phán đoán có một chút sai lầm.
Bởi vì Đao Thần căn bản không muốn lôi kéo Ngụy Quân.
Đao Thần chỉ là cổ vũ Ngụy Quân: “Ngụy tiểu hữu, hy vọng ngươi không ngừng cố gắng, lại sáng tạo huy hoàng.”
Ngụy Quân: “? ? ? Ngươi có bệnh à?”
Đao Thần: “...”
Trong bụng thần tiên có thể chứa thuyền.
Gã quyết định nhịn.
Dù sao Ngụy Quân sống đối với gã mà nói vẫn là hữu dụng.
“Không hổ là đồ đệ của Chu Phân Phương, cái mồm này của ngươi vẫn là được ba phần chân truyền của nàng.”
Ngay cả Đao Thần cũng biết danh hiệu Chu Phân Phương.
Ngụy Quân thoáng nhíu nhíu mày.
Cái này nói rõ Đao Thần tuy hạ phàm không lâu, nhưng đối với chuyện thế gian đã hiểu biết cực kỳ sâu.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Ngụy Quân hỏi.
Đao Thần khẽ cười nói: “Làm việc ngươi luôn muốn làm, vạch trần chân tướng chiến tranh vệ quốc, đả kích liên minh tu chân giả, kích động Đại Càn và liên minh tu chân giả đấu tranh.”
Ngụy Quân có chút hiểu ra: “Ngươi sợ rồi, ngươi thế mà bắt đầu kiêng kị liên minh tu chân giả cùng triều đình rồi. Ngươi tên thần tiên này cũng quá phế vật rồi nhỉ, một vị thần mạnh thế mà sợ hãi người phàm?”
Dưới tình huống bình thường, một người phàm nho nhỏ nói ẩu nói tả như thế với thần tiên, thần tiên đã sớm nổi trận lôi đình.
Nhưng Đao Thần đã thể hiện kiên nhẫn ra ngoài dự liệu.
Thậm chí đã thể hiện sự khiêm tốn của Hắn.
“Một vị thần tiên trước cho rằng có thể đi ngang ở thế gian, bây giờ đã là một nắm đất vàng. Cẩn thận một chút đối với bất luận kẻ nào mà nói cũng không phải chuyện xấu, mặc dù là Thần Quân cao cao tại thượng, cũng có khả năng sẽ ngã ở trên người tiểu nhân vật.”
Ngụy Quân chớp chớp mắt: “Ngươi đây là trong lời có lời à.”
“Ta nói ngươi cũng không hiểu, tóm lại ngươi dựa theo bản thần phân phó đi làm là được. Không cần sợ đắc tội liên minh tu chân giả, có bản thần, ta bảo đảm ngươi bình an vô sự.”
Đao Thần cho rằng Hắn nói như vậy, Ngụy Quân khẳng định sẽ cảm kích không thôi, thậm chí nói không chừng cúi đầu bái lạy, dù sao cam đoan của Hắn nói không chừng có thể giữ mạng Ngụy Quân.
Nhưng khiến hắn hoàn toàn không ngờ là, hắn vừa mới dứt lời, sắc mặt Ngụy Quân liền thay đổi, trực tiếp mở miệng mắng: “Cút, có xa bao nhiêu cút xa bấy nhiêu cho ta.”
Đao Thần: “...”
Đây là tính tình chó gì vậy?
Hắn vô luận ở trên trời hay là dưới đất, đều chưa từng tiếp xúc người hỉ nộ vô thường như thế.
“Ngụy Quân, ngươi đừng có quá phận, cần biết thần không thể khinh nhục.” Đao Thần nổi giận.
Ngụy Quân cười: “Con gà, phế vật!”
Cứ làm nhục ngươi đó, làm sao?
Đến giết chết ta đi.
Không chơi chết ta ta còn vũ nhục ngươi.
Đao Thần thật sự nổi giận rồi.
Ngụy Quân đây là thuần khiết nhân thân công kích.
Đổi thành người thường cũng không nhịn nổi, huống chi hắn loại thần tiên cao cao tại thượng này.
“Làm càn, xem ra cần thiết cho ngươi nhận rõ thân phận của mình.”
Sắc mặt Đao Thần lạnh xuống, Ngụy Quân lập tức cảm nhận được áp lực cực lớn đập vào mặt.
Còn có uy hiếp đủ để trí mạng.
Nhưng Ngụy Quân không chỉ không sợ, ngược lại cực kỳ vui vẻ.
“Đến đi, có năng lực ngươi cứ giết chết ta, bằng không ta còn sỉ nhục ngươi.” Ngụy Quân ở bên bờ vực tìm chết nhảy qua nhảy lại.
Đao Thần tức giận ra tay.
“Muốn chết.”
“Dừng tay.”
Phành!
Ngụy Quân cũng đã chuẩn bị xong chờ chết.
Nhưng thời khắc mấu chốt, Càn đế trứng mềm trong cảm nhận của hắn thế mà lại đứng ra, trở thành “chúa cứu thế” của hắn.
Ở thời khắc chỉ mành treo chuông, Càn đế chặn một chưởng nén giận của Đao Thần.
Cũng mang Ngụy Quân từ trước quỷ môn quan kéo lại.
“Đao Thần, ngươi quá càn rỡ rồi, thế mà ở trước mặt trẫm giết đại thần của trẫm.”
Quanh thân Càn đế nở rộ khí đế vương nồng đậm, đối chọi với Đao Thần thế mà không rơi vào thế yếu, thậm chí còn mơ hồ áp chế.
Điều này làm Đao Thần nháy mắt trở nên cảnh giác.
Hoàng thất có nội tình, hắn lần trước đến hoàng cung đã nhận ra.
Mục tiêu hàng đầu của hắn vẫn luôn là Ma Quân, Đao Thần cũng không có hứng thú liều ngươi chết ta sống với Càn đế.
Cho nên Đao Thần lạnh lùng liếc Ngụy Quân một cái, sau đó lạnh giọng nói: “Mà thôi, nể mặt bệ hạ một lần. Bệ hạ đừng quên thay bản thần tiếp tục tìm kiếm Ma Quân, đừng giống Ngụy Quân không biết điều như vậy.”
Càn đế lần này rất cứng.
Hắn là cố ý biểu hiện trước mặt Ngụy Quân.
“Ngươi có thể đi rồi.” Càn đế trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Đao Thần phất tay áo bỏ đi.
Nhưng phẫn nộ qua đi, hắn thật ra cũng không quá thất vọng.
Bởi vì hắn cơ bản đã đạt thành mục đích của mình.
Tiếp xúc ngắn ngủi với Ngụy Quân, đủ khiến hắn biết tính chó của Ngụy Quân.
Loại người này không phải đồng đạo với Càn đế, cũng sẽ không để hắn sử dụng.
Nhưng người như vậy sẽ luôn ngu ngốc kiên trì chính nghĩa, làm chuyện chính xác.
Điều này đối với hắn mà nói là đủ rồi.
Bởi vì đây chính là mục đích hắn muốn đạt tới.
Về phần Ngụy Quân thái độ không tốt đối với hắn, thật ra cái này không ảnh hưởng đại cục, chỉ là ảnh hưởng tâm tình hắn.
Sau này bớt gặp mặt loại người này là được.
Đao Thần quyết định chủ ý, sau này không tiếp xúc với Ngụy Quân nữa, nhưng phải mang thái độ của mình truyền xuống: Bảo vệ Ngụy Quân.
Chỉ cần bảo vệ được Ngụy Quân, Ngụy Quân có thể đủ giúp được hắn.
Một đợt này hắn ở tầng khí quyển.
Vô độc hữu ngẫu.
Càn đế cũng cho rằng mình đợt này ở tầng khí quyển.
“Ngụy Quân, ngươi yên tâm, có trẫm, mặc dù là Đao Thần muốn giết ngươi, trẫm cũng sẽ bảo vệ tính mạng ngươi.” Càn đế lộ ra nụ cười thiện ý với Ngụy Quân.
Ngụy Quân lại muốn mắng chửi người.
“Bệ hạ ngươi có phải thật sự có bệnh hay không vậy? Ta càng thương tổn ngươi ngươi càng bảo vệ ta? Bệnh ngươi so với Thượng Quan Tinh Phong còn nghiêm trọng hơn.”
Dù sao hắn b thật ra cũng không thương tổn Thượng Quan Tinh Phong gì cả.
Nhưng ngôn luận của hắn đối với Càn đế chính là có sức sát thương rất chân thực.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất