Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 378. Khói lửa tuy tan, chuông cảnh báo ngân dài (3)

Chương 378. Khói lửa tuy tan, chuông cảnh báo ngân dài (3)


Khói lửa tuy tan, chuông cảnh báo ngân dài (3)
Lục Nguyên Hạo bỗng dưng xuất hiện ở bên cạnh Ngụy Quân, trời biết hắn vừa rồi trốn ở nơi nào.
Nhưng hắn cũng mang đến tình báo mới nhất cho Ngụy Quân.
“Tin tức ngươi được vô tội phóng thích đã truyền ra ngoài, có kẻ ngưỡng mộ ngươi muốn đến Giám sát ti nơi này chiêm ngưỡng một lần phong thái của ngươi, cũng có rất nhiều người muốn đến cảm tạ ngươi.”
“Cảm tạ ta?” Ngụy Quân có chút kỳ quái.
Lục Nguyên Hạo gật đầu: “Đúng, cảm tạ ngươi. Ngụy Quân, lần này ngươi giúp rất nhiều gia đình thay đổi vận mệnh, làm bọn họ đạt được đãi ngộ công bằng vốn sớm nên đạt được. Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, bọn họ cũng chưa quên ngươi.”
Ngụy Quân nhíu mày: “Động tác của triều đình nhanh như thế sao?”
“Tất cả vì ổn định.” Lục Nguyên Hạo nhún vai: “Hơn nữa Tống Liên Thành giao ra một nửa gia sản, cũng đủ phát tiền bồi thường cho các gia đình liệt sĩ bị thương tổn kia.”
Ngụy Quân nghĩ tới Hộ bộ thượng thư lúc trước lời lẽ chính nghĩa răn dạy hắn tự chủ trương, mang chân tướng công khai với mọi người sẽ chỉ làm quốc khố thu vào không bằng chi ra, triều đình căn bản không thể gánh vác tiền bồi thường các gia đình liệt sĩ này, làm như vậy sẽ chỉ kéo sập cả quốc gia.
Đương nhiên Ngụy Quân bảo Hộ bộ thượng thư cút đi.
Sự thật chứng minh, Ngụy Quân làm đúng.
Biện pháp luôn nhiều hơn so với khó khăn.
Biện pháp kiếm tiền là có, mấu chốt vẫn là xem ngươi muốn làm hay không mà thôi.
Bây giờ ván đã đóng thuyền, cũng không thấy triều đình chịu không nổi.
Cái hiện thực này rất châm chọc.
Ngụy Quân cười khẩy một cái, nhưng rất nhanh đã thu liễm vẻ mặt của mình.
Bởi vì thật sự có người kéo cả gia đình, đi đến trước mặt hắn để cảm tạ hắn.
“Ngụy đại nhân, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi để con ta có thể có cơ hội đến trường một lần nữa. Cha nó được truy nhận là tướng sĩ hy sinh, học phí của nó có thể giảm miễn, hơn nữa nhà chúng ta sau này hàng năm cũng đều có tiền trợ cấp.”
“Ngụy đại nhân, ta thay phụ thân dưới suối vàng của ta cảm ơn ngươi.”
“Ngụy đại nhân, tiền trợ cấp triều đình phát chúng ta đã thu được. Cảm ơn ân nhân, ta lạy ngài.”
Ngụy Quân vội vàng ngăn cản người này.
Nhưng gia đình liệt sĩ lục tục chạy tới vẫn là càng lúc càng nhiều.
Điểm giống nhau của bọn họ chính là hiển nhiên tình cảnh đều không tốt gì cả.
Trên mặt mỗi người đều có thể đủ nhìn ra chuyện cũ chua xót của bọn họ.
Nhưng lúc này, trên mặt bọn họ là có nụ cười, trong ánh mắt là mang cảm ơn.
Bọn họ không phải là đang cảm ơn triều đình.
Mà là đang cảm ơn Ngụy Quân.
Giờ này khắc này, có rất nhiều người đều đang nhìn chăm chú một màn này.
Trên thành lâu hoàng cung, Nhị hoàng tử cùng Minh Châu công chúa ở cao nhìn xuống, nhìn thấy Ngụy Quân bị các gia đình liệt sĩ bao vây, tất cả đều vẻ mặt phức tạp.
Nhị hoàng tử thở dài một hơi: “Hoàng tỷ, nếu Ngụy Quân cũng là hoàng tử, cảm giác chúng ta đã không cần tranh nữa, ngôi vị hoàng đế khẳng định là của hắn.”
Minh Châu công chúa thản nhiên nói: “Ngôi vị hoàng đế chúng ta hướng tới, đối với Ngụy Quân mà nói có thể không đáng giá nhắc tới, cho hắn hắn cũng không nhất định lấy.”
Nhị hoàng tử nghe vậy trầm mặc.
Thật lâu sau, Nhị hoàng tử mới gật gật đầu: “Quả thật như thế, Ngụy Quân không phải loại người theo đuổi quyền lực đó, hắn chỉ là một người làm việc vì nước vì dân. So sánh với hắn, ta thua xa hắn.”
“Ta cũng không bằng hắn, Ngụy Quân chí công vô tư, ta lại không bỏ xuống được ham muốn cá nhân trong lòng.” Trong ánh mắt Minh Châu công chúa cũng tràn đầy khâm phục.
Thật ra hai người bọn họ vô luận ai làm hoàng đế, tỷ lệ đại khái đều sẽ là một đời minh quân, trong cảm nhận của bọn họ đều có thiên hạ thương sinh.
Nhưng bọn họ cũng đều biết, Ngụy Quân nói là đúng.
Nếu không có bọn họ, không có hoàng đế, Đại Càn rất có khả năng sẽ trở nên tốt hơn.
“Ngụy Quân...”
Giờ này khắc này, cảm giác của Nhị hoàng tử và Minh Châu công chúa đối với Ngụy Quân đã phức tạp không lời nào có thể diễn tả được.
Cùng lúc đó, một chỗ khác, Thượng Quan thừa tướng cùng Cơ soái cũng đang yên lặng nhìn tình huống của Ngụy Quân.
Tâm tình của bọn họ cũng có chút phức tạp.
Thượng Quan thừa tướng là hâm mộ.
Cơ soái là hoài niệm.
Cơ soái cảm khái nói: “Năm đó sau khi chiến tranh vệ quốc chấm dứt, bổn soái dẫn quân khải hoàn, kinh thành mở tám cổng, các đại binh đoàn khải hoàn về kinh. Lúc đó kinh thành cũng là chiêng trống vang trời, trường hợp còn hơn ngày xưa, đó là thời khắc vinh quang nhất bổn soái sống đến bây giờ.”
Thượng Quan thừa tướng càng thêm hâm mộ: “Đại trượng phu nên như thế, đó cũng là mục tiêu bổn tướng theo đuổi.”
Hắn chưa từng có đãi ngộ như vậy.
Nhưng hắn rất hướng tới.
Chính như Cơ soái nói, cho dù vị cực nhân thần, nhưng mà ngươi có thể chinh phục lòng người trong thiên hạ hay không, vẫn phải xem dân chúng thiên hạ đưa ra phản hồi.
Từng có một đám anh hùng chiến đấu hăng hái đẫm máu làm được.
Bây giờ, Ngụy Quân cũng làm được rồi.
“Ngụy Quân mang sự từng trải của bọn họ viết ở trên sách sử, mà bọn họ mang Ngụy Quân đặt ở trong lòng người.” Thượng Quan thừa tướng càng nhìn càng hâm mộ: “Nho sinh chúng ta, suốt đời theo đuổi cũng chỉ thế này thôi.”
Ngụy Quân bị Thượng Quan thừa tướng hâm mộ sắp chảy nước miếng, lúc này lại không có quá nhiều cảm giác vinh quang.
Hắn lúc này càng nhiều là đau lòng.
Vỗ vỗ tay, Ngụy Quân mang sức chú ý của mọi người đều hấp dẫn đến trên người mình, sau đó cất cao giọng nói: “Mọi người không cần cảm tạ ta, ta chẳng qua là cầm bút viết đúng sự thật, làm công việc nghề nghiệp mình phải làm. Thật sự nên được cảm tạ là các tướng sĩ ở lúc quốc nạn vào đầu dũng cảm đứng ra, cùng nhau đi cứu quốc nạn kia. Các vị, người nhà các ngươi mới là anh hùng, các ngươi là anh hùng sau tấm màn. Đãi ngộ của các ngươi bây giờ là thứ các ngươi nên được, là tướng sĩ hy sinh dùng tính mạng mình đổi lấy, không phải Ngụy Quân ta giúp các ngươi tranh thủ được.
Đừng cảm tạ Ngụy Quân ta, Ngụy mỗ không xứng với mọi người cảm kích. Là các tướng sĩ hy sinh dùng sinh mệnh soạn ra sử thi tráng lệ bảo vệ quốc gia, khói lửa tuy tan, chuông cảnh báo ngân dài, mọi người nên lấy sử làm tấm gương, khai sáng tương lai!
“Nếu thật sự muốn bái tạ anh hùng, mọi người về nhà đi, anh hùng đều ở trong từ đường nhà các ngươi.”
Ngụy Quân chắp tay cúi đầu, hướng các gia đình liệt sĩ đó bày tỏ cảm tạ.
Cũng hướng các liệt sĩ đã ngủ say trong lòng đất tỏ sự kính trọng.
Bọn họ, mới nên là anh hùng chân chính vĩnh viễn không bị quên đi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất