Chương 45. Chỉ có gọi sai tên, không có lấy sai ngoại hiệu
Một Hoàng đế năm năm không lên triều.
Ảo tưởng hắn sẽ sợ người trong thiên hạ thất vọng đau khổ, chính là đang vũ nhục chỉ số thông minh bản thân.
Lục Nguyên Hạo: ". . . Bạch đại nhân ngôn ngữ của người sao lại cũng đột nhiên sắc bén hẳn lên?"
Bạch Khuynh Tâm thản nhiên nói: "Bệ hạ vừa làm bộ dáng, Minh Châu công chúa vừa tỏ thái độ. Trong thời gian ngắn, chúng ta không có việc gì."
Cho nên nói cho đã nghiền.
"Hơn nữa oán khí của ta mọi người đều biết, ta vẫn không đề cập tới, mới không làm cho người ta yên tâm. Thường xuyên để một câu ở ngoài miệng, ngược lại có thể làm cho rất nhiều người yên tâm."
Lục Nguyên Hạo: ". . ."
Thế giới ngoài hoàng cung thật phức tạp.
Hắn muốn về hoàng cung.
Nhưng về cung là không có khả năng về cung, nếu đã gia nhập đoàn đội Ngụy Quân, muốn mò cá cũng thực khó khăn.
Ai bảo đoàn đội này tổng cộng chỉ có ba người chi.
Ngụy Quân sửa sang lại một chút tâm tình mất mát của bản thân, rồi nói với Lục Nguyên Hạo: "Lục đại nhân, nếu thân thể Bạch đại nhân có bệnh nhẹ, vậy chuyện sửa sang lại hồ sơ, hai người chúng ta sẽ phải ra sức nhiều hơn."
Lục Nguyên Hạo khó xử nói: "Ngụy đại nhân, thật ra ta không được."
Ngụy Quân kinh ngạc.
Bạch Khuynh Tâm cũng kinh ngạc.
Một lát sau, Ngụy Quân cầm tay Lục Nguyên Hạo, an ủi: "Không cần tuyệt vọng, ta biết một lão trung y, hắn rất nghiên cứu đối với trị liệu không lên được."
Lục Nguyên Hạo không biết "lão trung y" là có ý gì, nhưng mà ý tứ "không lên được" hắn vẫn biết.
Tên mập sắc mặt đỏ lên không chịu nổi, lớn tiếng nói: "Đừng có đùa, ta siêu dũng không thể tốt hơn, những người quen với ta đều biết, ta đêm ngự mười nữ không nói chơi."
Bạch Khuynh Tâm u u mở miệng: "Ngươi chưa từng ra khỏi hoàng cung, đêm ngự mười nữ? Bệ hạ biết ngươi lợi hại như vậy sao?"
Lục Nguyên Hạo mồ hôi lạnh lập tức toát ra.
"Bạch đại nhân, Bạch tỷ tỷ, bạch nãi nãi, tha mạng, ta thật sự không được."
Bạch Khuynh Tâm: ". . ."
Ngụy Quân: ". . ."
Tên mập thực biết nghe lời.
Hơn nữa cũng thực sự cầu thị.
"Ngụy đại nhân, Bạch đại nhân, các người cũng biết ta trước đây luôn ở trong hoàng cung tu luyện, đối với tục vụ thật ra không biết gì cả. Ta đến là làm hộ vệ cho các người, sửa sang lại hồ sơ. . . Quá khó khăn với ta." Lục Nguyên Hạo nói.
Ngụy Quân nghe giống như không có tật xấu gì.
Bạch Khuynh Tâm nghe cũng không có tật xấu gì.
Một vũ phu bảo hắn đi thêu hoa, thực sự là không chuyên nghiệp.
Bạch Khuynh Tâm không có để cho Lục Nguyên Hạo khó xử: "Lục đại nhân, ngươi biết chữ không?"
Lục Nguyên Hạo liên tục gật đầu: "Cái này thì biết, nghĩa phụ nói tất cả Giám sát ti chúng ta đều là người làm công tác văn hoá, không biết chữ không tư cách nhập Giám sát ti."
"Biết chữ là tốt rồi, ngươi phụ trách đọc hồ sơ tương quan chiến tranh vệ quốc cho ta nghe là được rồi." Bạch Khuynh Tâm thản nhiên nói: "Cụ thể làm như thế nào, ta sẽ nói cho ngươi."
Mắt mù, không có nghĩa là người sẽ phế đi.
Dưới nổi danh không có hư sĩ, một người nào ở trong ngành nghề nào đó đi tới đỉnh cao, cũng sẽ không dễ dàng bị đánh ngã.
Bạch Khuynh Tâm lo lắng Ngụy Quân không tín nhiệm mình hiện tại, cố ý nói với Ngụy Quân: "Ngụy đại nhân không cần lo lắng, ta tuy mắt mù, nhưng tâm không mù. Hơn nữa bởi vì mắt mù, cảm giác của ta với các phương diện sâu sắc hơn so với trước đaya rất nhiều."
Ngụy Quân khẽ cười nói: "Ta chưa từng hoài nghi Bạch đại nhân, muốn viết chiến tranh vệ quốc lên trên sách sử, tránh không khỏi phải tra rất nhiều án chưa giải quyết trong lịch sử, phương diện này ngày sau hoàn toàn dựa vào Bạch đại nhân."
Hắn biết rất nhiều người mù lợi hại.
Ví dụ như Hoa Mãn Lâu, Nguyên Tùy Vân. . .
Tuy không có gặp mặt, nhưng không quan trọng.
Bạch Khuynh Tâm chủ động xin đi giết giặc, Lục Nguyên Hạo cùng Ngụy Quân đương nhiên không có ý kiến.
Ba người đạt thành nhất trí, sau đó liền đi Quốc Tử Giám.
Đúng vậy, Quốc Tử Giám.
Hồ sơ tương quan chiến tranh vệ quốc ở Quốc Tử Giám.
Sở dĩ đặt ở Quốc Tử Giám, là vì Quốc Tử Giám là Nho gia Thánh nhân sáng lập, lập trường so ra mà nói là công bình công chính nhất, đặt hồ sơ ở trong này, khắp nơi đều có thể chấp nhận.
Trên đường tới Quốc Tử Giám, Ngụy Quân phát hiện Lục Nguyên Hạo cố ý kéo ra một cái khoảng cách mười phần an toàn với Bạch Khuynh Tâm.
Ngụy Quân nói nhảm: "Lục đại nhân, ngươi có chứng ghét nữ?"
Lục Nguyên Hạo lắc đầu.
"Vậy ngươi cách xa Bạch đại nhân như vậy để làm gì?"
Lục Nguyên Hạo nhỏ giọng nói: "Bạch đại nhân được xưng 'Tử thần', đi quá thân cận với Bạch đại nhân, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đột tử."
Ngụy Quân cười nhạo: "Đó chỉ là người ta nghe nhầm đồn bậy mà thôi, ngươi dù sao cũng là một người tu hành, đừng mê tín như vậy chứ."
Lục Nguyên Hạo vẻ mặt khẩn trương: "Ngụy đại nhân người là nghé con mới sinh không sợ hổ, ta đã xem qua tư liệu của Bạch đại nhân, thật là đi đến thế nào nơi đó sẽ có người chết, cơ bản không có ngoại lệ."
"Lời đồn chỉ cho trí giả." Ngụy Quân nhìn thoáng qua Bạch Khuynh Tâm đi ở phía trước căn bản mặc kệ Lục Nguyên Hạo, sau đó nâng tay gõ cho Lục Nguyên Hạo một cái: "Người ngoài có hiểu lầm đối với Bạch đại nhân cũng vậy mà thôi, ba chúng ta là người một nhà, lại để cho ta nghe được ngươi truyền lời đồn về Bạch đại nhân cẩn thận ta không khách khí đối với ngươi."
Khoảng cách giữa Hàn Lâm viện cùng Quốc Tử Giám không xa, ba người Ngụy Quân đều là người tu hành, trong khi nói chuyện, đã đi tới Quốc Tử Giám.
Sau đó, vừa mới bước vào cửa lớn Quốc Tử Giám, đã thấy được ánh lửa tận trời.
Cùng lúc đó, còn nghe thấy rất nhiều người thét lớn:
"Người đâu, Tàng thư lâu cháy."
"Chết người, chết người."
"Người thủ kinh đã chết, nhanh đi mời Chu Tế tửu."
Lục Nguyên Hạo vẻ mặt "Quả thế", lặng lẽ lại rời xa Bạch Khuynh Tâm hai bước.
Sau đó nói khẽ với Ngụy Quân: "Ngụy đại nhân, hiện tại tin chưa? Chỉ có gọi sai tên, không có lấy sai ngoại hiệu."
Ngụy Quân: ". . ."
Quốc Tử Giám đại loạn.
Trên bản chất, Quốc Tử Giám thật ra là một nơi bồi dưỡng học sinh.
Ngươi không thể trông cậy vào một đám học sinh có định lực cao đến bao nhiêu.
Người đứng trước Thái Sơn sập mà sắc không thay đổi đương nhiên là có, nhưng không nhiều lắm.
Nhất là gặp chuyện không may còn là Tàng thư lâu.
Cái này càng làm cho nhóm học sinh Quốc Tử Giám hoảng.
Bởi vì chuyện này thực quỷ dị.
"Người thủ kinh sao có khả năng gặp chuyện không may?"
"Tàng thư lâu từ ngày xây nên tới nay vốn chưa từng có vấn đề gì, vì sao lại cháy?"
"Chu Tế tửu đâu?"
"Lão sư đâu?"
"Nhanh đi cứu hoả."
"Nhanh đi báo quan."
. . .