Chương 505. Vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt khó biết lòng (5)
Vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt khó biết lòng (5)
Khi nào, nên ra chiêu gì, trong tay mình lại có lá bài nào, Thượng Quan thừa tướng rõ ràng.
“Trừ phong bác thánh chỉ, Tinh Phong, con còn cần xâu chuỗi đại thần, để nhiều hơn phân nửa đại thần của triều đình đều dâng thư buộc tội ta.” Thượng Quan thừa tướng phân phó: “Nhớ kỹ, lời nói càng nghiêm khắc càng tốt, tốt nhất có thể thật sự mang ta buộc tội bãi tướng.”
Thượng Quan Tinh Phong lau mồ hôi lạnh trên đầu mình: “Phụ thân, nhỡ đâu diễn giả thành thật thì sao?”
Hắn trái lại cũng không ngốc, biết Thượng Quan thừa tướng là đang diễn trò.
Nhưng cục diện trải ra lớn như vậy, một khi trò hay bắt đầu diễn, làm đạo diễn cũng có thể sẽ mất đi khống chế đối với thế cục.
Thượng Quan thừa tướng cười nhẹ: “Tinh Phong, người làm việc lớn, là tất nhiên phải mạo hiểm, không có thành công nào nắm chắc hoàn toàn. Chỉ cần có bảy phần tỷ lệ thắng, đã có thể cược rồi. Hơn nữa ta dù sao cũng là thừa tướng, muốn bãi miễn ta, là cần bệ hạ ra tay. Cho dù thật sự mang ta bãi miễn lại có thể như thế nào? Ta có thể từ tướng, có thể được khôi phục, chẳng qua chỉ là chuyện một câu nói của bệ hạ. Ngụy Quân nói rất đúng, bây giờ quyền lực của hoàng đế quá lớn rồi.”
“Phụ thân, sao con cảm giác ngài càng ngày càng giống con.” Thượng Quan Tinh Phong nói: “Con hoài nghi con thích bị người ta đánh chửi, đều là di truyền từ ngài. So với ngài, bệnh của con không tính là nghiêm trọng. Con mới chỉ là để người kinh thành mắng con, ngài là làm người trong cả thiên hạ đều mắng ngài đó.”
Thượng Quan thừa tướng trực tiếp cho Thượng Quan Tinh Phong một cước.
Nói lung tung cái gì.
“Miệng lưỡi trẻ con, căn bản không hiểu dụng tâm vất vả của ta. Động não của con nghĩ thật kỹ, văn võ cả triều tập thể phong bác thánh chỉ của hoàng đế, sau đó lại buộc tội ta, bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào?” Thượng Quan thừa tướng hỏi.
Thượng Quan Tinh Phong nghĩ nghĩ, trả lời: “Bệ hạ sẽ kinh ngạc giân dữ đan xen, cũng sẽ cho rằng ngài là cô thần, văn võ cả triều chỉ có ngài và hắn đứng chung một chỗ.”
“Trả lời đúng, cho nên bệ hạ cần ta, vị bệ hạ này của chúng ta cho dù dục vọng quyền lực nhỏ nữa, hắn cũng không thể tiếp nhận văn võ cả triều tất cả đều là người phản đối hắn. Hắn cần một vị thừa tướng có thể thay hắn làm việc, thay hắn chịu tiếng xấu, thừa tướng này còn phải có đủ năng lực, ngoài ta ra còn ai nữa?” Thượng Quan thừa tướng tự tin nói.
Thượng Quan Tinh Phong cơ bản hiểu ý đồ của Thượng Quan thừa tướng.
“Như vậy, bệ hạ có khả năng sẽ mang thần dược ban cho ngài.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Thượng Quan thừa tướng gật gật đầu.
“Phụ thân, kế hoạch này phiêu lưu rất lớn, hơn nữa chưa chắc có thể thành công. Ngụy đại nhân ở trong triều đình cũng không phải không có ai phản đối, muốn để quan viên sáu bộ tập thể ủng hộ Ngụy đại nhân, không phải một chuyện dễ dàng. Lui một vạn bước mà nói, cho dù quan viên sáu bộ có thể đứng ra lên tiếng cho Ngụy đại nhân, văn võ cả triều cũng có thể đứng ra buộc tội ngài, bệ hạ cũng chưa chắc sẽ giống như ngài đoán trước ban thưởng thần dược. Kế hoạch này một khi thất bại, ngài rất có khả năng sẽ gà bay trứng vỡ, không chỉ có mất hết danh dự, còn có thể chật vật từ quan, cả ván đều thua.” Thượng Quan Tinh Phong nhắc nhở.
Thượng Quan thừa tướng hào sảng cười to nói: “Tinh Phong, năm đó chiến tranh vệ quốc đột ngột khai chiến, các tướng sĩ đi đến tiền tuyến kia, bọn họ không biết có phiêu lưu sao? Tận sức người, nghe mệnh trời. Có một số việc làm mới có cơ hội, không làm một chút cơ hội cũng không có. Cuộc đời có thể có mấy lần liều? Thượng Quan Vân ta cuộc đời này đã làm tới chức quan cao nhất, hơn nữa đại nạn sắp tới, lúc này không liều khi nào liều?”
Thượng Quan Tinh Phong trầm mặc.
Hắn cảm nhận được chênh lệch của mình cùng phụ thân.
Có lẽ hai người bọn họ đều thích chịu ngược đãi không giả, nhưng quyết đoán, sức hành động, sức quyết đoán của Thượng Quan thừa tướng, đều là thứ hắn bây giờ còn xa xa không bằng.
Có lẽ hắn chỉ là ở phương diện biến thái vượt qua Thượng Quan thừa tướng.
Cha của ngươi vĩnh viễn là cha của ngươi.
Thượng Quan Tinh Phong ý thức được, chỗ mình cần tiến bộ còn có rất nhiều.
“Phụ thân, con hiểu rồi, con sẽ làm hết sức.” Thượng Quan Tinh Phong nói.
“Tinh Phong, vốn bởi vì ta cùng muội muội con quan hệ, con không thể không giấu tài. Nhưng nếu thế giới mới Ngụy Quân đề nghị đến, con liền không cần đè nén bản thân nữa. Để ta nhìn thấy năng lực của con, để người đời nhìn thấy năng lực của con. Từ trước con còn có cái cớ nói là ta và muội muội con cản trở con tỏa sáng, bây giờ cơ hội cho con rồi, là anh tài hay xuẩn tài, đều trông vào bản thân con. Vi phụ mang tính mạng cùng thanh danh của mình, tất cả đều đặt ở trên người của con, ta tin tưởng con.”
Thân thể Thượng Quan Tinh Phong run lên.
Hắn lúc này mới biết, thì ra kế hoạch này của Thượng Quan thừa tướng, còn có một tầng ý tứ như vậy.
Mang vũ đài tốt nhất cho hắn.
Mang vận mệnh của mình giao cho hắn.
Đây là tín nhiệm lớn nhất đến từ một người cha.
Thượng Quan thừa tướng không chỉ là một thừa tướng giỏi, lão cũng cố gắng đang làm một người cha tốt, cho con của mình vũ đài tốt nhất để hắn tỏa sáng.
“Phụ thân, con sẽ không để anh danh một đời của ngài ngã ở trên người con.” Thượng Quan Tinh Phong nghiến răng nói.
“Buông tay đi làm, ta vẫn là câu nói kia, tận sức người, nghe mệnh trời. Chúng ta làm tốt mọi thứ trong phạm vi năng lực chúng ta, cái khác giao cho ý trời.” Thượng Quan thừa tướng thản nhiên nói.
Thượng Quan Tinh Phong đối với phụ thân của mình quả thực bội phục sát đất.
Nhưng hắn cũng chưa quên cơ hữu* tốt của mình.
“Phụ thân, nếu kế hoạch của ngài có thể thành công, có thể tạo thành ảnh hưởng bất lợi đối với tính mạng Ngụy đại nhân không? Bệ hạ nhìn thấy văn võ cả triều đều ủng hộ Ngụy đại nhân, nhỡ đâu sinh ra sát ý đối với Ngụy đại nhân làm sao bây giờ?” Thượng Quan Tinh Phong lo lắng nói.
Thượng Quan thừa tướng cười: “Tinh Phong, con cho rằng Ngụy Quân sẽ sợ nguy hiểm sao?”
“Ngụy huynh không sợ là chuyện của hắn, chúng ta không thể mang đến phiêu lưu cho Ngụy huynh.” Thượng Quan Tinh Phong nghiêm mặt nói: “Con nợ Ngụy huynh đã rất nhiều, tuyệt không muốn lại để hắn bởi con mà gánh vác một chút phiêu lưu nào nữa.”
“Không tệ, đủ nghĩa khí, không hổ là con trai Thượng Quan Vân ta.” Thượng Quan thừa tướng hài lòng nói: “Con không cần lo lắng, vị bệ hạ này của chúng ta không quả quyết, hắn nếu dám giết Ngụy Quân, Ngụy Quân bây giờ sớm đã chết. Hắn trước đó không dám giết Ngụy Quân, về sau cũng không dám giết. Hơn nữa lần này ta sở dĩ phải mang Ngụy Quân cuốn vào, là vì hắn vốn cũng không thoát thân được.”
“Ngụy đại nhân vốn cũng không thoát thân được? Vì sao?”
“Đoàn trưởng sứ đoàn Tây đại lục là Trần Bách Lý.”
“Cái gì? Trần Bách Lý?” Thượng Quan Tinh Phong đột nhiên chấn động.