Chương 517. Thập niên khu trì hải sắc hàn, cô thần vu thử vọng thần loan (7)
Thập niên khu trì hải sắc hàn, cô thần vu thử vọng thần loan (7)
Dù sao hôm nay bên người Ngụy Quân thật sự không có lực lượng bảo vệ gì, hắn cũng là bị Hồ Vương lâm thời gọi tới.
Vừa rồi trong đó có một thích khách dao găm cũng đã đặt trên cổ Ngụy Quân, thậm chí làn da Ngụy Quân cũng đã bắt đầu đổ máu.
Nếu không phải hắn ra tay kịp thời, Ngụy Quân bây giờ nói không chừng đã là vong hồn dưới đao của thích khách.
Còn có thích khách sử dụng tên kia, trên mũi tên rõ ràng chứa kịch độc, gặp máu là chết.
Vừa rồi chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút như vậy đã bắn tới Ngụy Quân.
May mắn hắn kịp thời chạy tới.
Nếu không Ngụy Quân vừa rồi nói không chừng đã chết hai lần.
Mới từ trên quỷ môn quan bò về, Ngụy Quân có phản ứng gì ở trong mắt Đại hoàng tử cũng là bình thường.
Đại hoàng tử an ủi: “Ngụy đại nhân ngươi không cần lo lắng, thích khách đã bị đánh gục toàn bộ, ngươi sẽ không có nguy hiểm nữa.”
Ngụy Quân mang ánh mắt đặt ở trên người Đại hoàng tử, ngay cả ánh mắt cũng là màu đỏ.
Vừa rồi hắn thật sự thiếu chút nữa đã chết.
Hắn đã cảm nhận được nữ thần tử vong triệu hồi.
Kết quả Đại hoàng tử đột nhiên nhảy ra.
Khiến hắn cùng tử vong nữ thần âm dương cách biệt.
Ngụy Quân bây giờ rất muốn giết người.
Cũng may hắn khống chế được bản thân.
“Ngươi là từ đâu toát ra?”
Ngụy Quân hỏi câu này cực kỳ dùng sức.
Thiếu chút nữa đã không nhịn xuống nói tục.
Đại hoàng tử cũng chưa ý thức được suy nghĩ chân thật của Ngụy Quân, hắn rất thản nhiên giải thích: “Di nương không biết từ nơi nào biết được có thích khách muốn ám sát Ngụy huynh, cho nên lệnh ta chạy vội tới.”
“Hồ Vương...”
Nắm tay Ngụy Quân lặng yên siết chặt.
Tốt lắm.
Thù này không đội trời chung.
Đại hoàng tử chưa phát hiện Ngụy Quân không thích hợp, hắn nhíu mày nói: “Vừa rồi sát thủ này trước khi chết nói, bảo Ngụy đại nhân ngươi bớt quản chuyện không nên quản, nếu không ngươi sớm muộn gì khó thoát chết. Ban ngày ban mặt, những người này không khỏi cũng quá kiêu ngạo rồi. Ngụy đại nhân ngươi cứ yên tâm, việc này bản cung tất nhiên để Lục Phiến môn cho ngươi một cái công đạo.”
Trong lòng Ngụy Quân cực hận.
Bản Thiên Đế không muốn công đạo.
Bản Thiên Đế chỉ muốn chết.
Chuyện Ngụy Quân gặp ám sát ở thời gian ngắn nhất truyền khắp kinh thành.
Đồng thời truyền khắp kinh thành, còn có câu cảnh cáo kia của sát thủ trước khi chết:
“Bớt quản chuyện không nên quản, nếu không sớm muộn gì khó thoát chết.”
Dân chúng kinh thành tập thể phẫn nộ rồi.
Vậy mà dám uy hiếp Ngụy đại nhân như vậy.
Hơn nữa còn dám ám sát Ngụy đại nhân.
Quốc gia này còn có vương pháp hay không?
Các đại thần cũng rất phẫn nộ.
Quan điểm chính trị khác nhau là một chuyện, thuê kẻ giết người chính là một câu chuyện khác.
Đảng tranh không liên quan tính mạng, càng không đề cập vợ con, đây là quy tắc ngầm của quan trường.
Mặc cho ai phá hủy loại quy tắc ngầm này, đều sẽ bị trả thù tập thể.
Các quan viên ban đầu ủng hộ Ngụy Quân ra ngoài thăng quan trực tiếp thay đổi ý tưởng.
Vì để Ngụy Quân rời khỏi chức vị bây giờ, thế mà không tiếc tìm kẻ giết người.
Hành vi cỡ này quả thực nghe rợn cả người, bọn họ tuyệt không thể nhịn được.
Đối phương đã muốn cho Ngụy Quân dời vị trí, vậy bọn họ nhất định phản đối đến cùng.
Quan viên sáu bộ bắt đầu tự phát xâu chuỗi.
Ngụy Quân gặp ám sát, ngược lại khiến hy vọng Ngụy Quân ở lại kinh thành tăng vọt.
Mà người khởi xướng tất cả cái này Thượng Quan thừa tướng cùng Lục tổng quản ở giữa chen ngang một gậy đều lâm vào mê mang.
Nhất là Thượng Quan thừa tướng.
Bố cục này là lão đặt ra.
Nhưng bây giờ, cục diện đã hoàn toàn thoát ly lão khống chế.
Tuy kết quả nhìn qua không khác nhiều với tính toán lúc ban đầu của lão, nhưng Thượng Quan thừa tướng biết rất rõ ràng, cái này cũng không phải mình tạo thành.
“Phụ thân, ngài nghĩ như thế nào?” Thượng Quan Tinh Phong cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề.
Thượng Quan thừa tướng trầm ngâm thật lâu, mặt như sương lạnh: “Ta chuẩn bị một bàn đồ ăn, lại có hai bàn khách tới, có lẽ còn không chỉ hai bàn, bữa này ăn như thế nào?”
“Phụ thân, khách nhân một bàn khác sẽ là Chính Khí minh sao?” Thượng Quan Tinh Phong hỏi.
Thượng Quan thừa tướng trầm giọng nói: “Nếu chỉ có Chính Khí minh, vậy tất cả còn dễ nói, chỉ sợ còn có bàn khách thứ ba.”
“Bàn khách thứ ba?”
“Trong loạn thủ thắng, từng chiêu trí mạng. Tinh Phong, ta ngửi được khí tức quen thuộc. Năm đó trên chiến trường vệ quốc, có người chính là đánh trận như thế này.” Thượng Quan thừa tướng nói.
Thượng Quan Tinh Phong phản ứng lại: “Trần Bách Lý?”
...
Bờ Tây Hải.
Trấn Tây Vương phủ.
Trấn Tây Vương buông xuống truyền âm phù trong tay, ánh mắt nhìn phía đông xa xôi.
Đó là phương hướng kinh thành.
Bên cạnh Trấn Tây Vương có một thư sinh.
Hắn chủ động hỏi: “Vương gia, kinh thành có tin tức rồi sao?”
“Ám sát thất bại.” Trấn Tây Vương nói.
Thư sinh cả kinh: “Thất bại? Không đúng nha, chúng ta đã an bài rất kín đáo. Liên Minh Tu Chân Giả cùng Chính Khí minh đều đứng về phía chúng ta, sao có khả năng còn có thể thất bại?”
Trấn Tây Vương nhìn thoáng qua thư sinh cả kinh, khóe miệng cong lên một nụ cười châm chọc: “Có Lục Khiêm lấy nhàn nhã đánh mệt mỏi, ám sát sao có khả năng thành công.”
“Lục Khiêm? Giám sát ti biết trước tin tức? Bọn họ là làm sao mà biết được?” Thư sinh khó hiểu.
Trấn Tây Vương giọng điệu châm chọc: “Tiên sinh, ngươi có biết bổn vương vì sao không thích các ngươi đám mưu sĩ này không?”
“Xin Vương gia giải thích nghi hoặc.”
“Các ngươi những người này, luôn coi mình quá thông minh, nhìn người khác quá khu xuẩn. Tin tức bổn vương tự mình nói cho ngươi, Lục Khiêm sao có khả năng không biết? Hắn nếu không biết, bổn vương không phải diễn trò cho ngươi xem vô ích rồi?” Trấn Tây Vương thản nhiên nói.
Lòng thư sinh chìm vào đáy vực.
Hắn không giải thích cho bản thân, bởi vì hắn biết Trấn Tây Vương đã dám nói như vậy, khẳng định sớm đã xác nhận thân phận của hắn.
“Vương gia, ngài từ khi nào biết ta là cơ sở ngầm của Giám sát ti?” Thư sinh cười khổ nói.
Giọng Trấn Tây Vương lạnh lùng: “Bổn vương ngay từ đầu đã biết, nhưng bản vương một lòng vì nước, liền cho ngươi ở lại bên người, lại có gì to tát đâu?”
Thư sinh tiếp tục cười khổ.
Hóa ra nhiều năm qua như vậy, thật sự ngu xuẩn vẫn là mình.
“Vương gia, ngài đã biết thân phận của ta, lại vì sao cố ý hướng ta lộ ra tin tức?”
“Bởi vì thật sự có người muốn giết Ngụy Quân, mà bổn vương muốn cho Ngụy Quân sống.” Trấn Tây Vương lại cười lạnh một tiếng: “Mọi người đều cho rằng là bổn vương mang Trần Bách Lý ép làm phản, ngay cả đương kim bệ hạ cũng cho rằng như vậy. Cho nên hắn phong tỏa tin tức, xóa đi tất cả dấu vết của Trần Bách Lý, giống như người này từ trước tới giờ đều chưa từng tồn tại. Nhưng Trần Bách Lý từng tồn tại, toàn bộ người biết Trần Bách Lý tồn tại, mấy năm nay vẫn luôn dùng ánh mắt khác thường đối đãi bổn vương.