Chương 536. Nhận của ngài một lời hứa, nhất định thủ cả đời (2)
Nhận của ngài một lời hứa, nhất định thủ cả đời (2)
Bạch Khuynh Tâm thấp giọng nói: “Đây là chính nghĩa sao?”
“Đương nhiên không phải.” Ngụy Quân nghe được lời của Bạch Khuynh Tâm, nghiêm túc nói: “Nhiều người cùng chính nghĩa cho tới bây giờ đều không có liên quan, đúng sai từ trước tới giờ không quan hệ với số người nhiều ít.”
Luôn có kẻ ngu ngốc cho rằng một vạn người đều nói một người sai rồi, vậy một người đó liền tất nhiên sai rồi.
Nhưng khi Nicolaus Copernicus đề xuất thuyết Nhật Tâm, cả thế giới đều cho rằng ông sai rồi.
Trong Bộ đồ mới của hoàng đế*, dân chúng cả nước đều đang khen đồ mới của hoàng đế đẹp, chỉ có trẻ con dám nói thật.
Thứ đúng từ trước tới giờ chính là đúng, sẽ không bởi vì tiếng ủng hộ nhỏ liền thay đổi sự chính xác của nó.
Thứ sai cũng luôn luôn đều là sai, cho dù một vạn người nói nó là đúng, nhưng nó trên bản chất vẫn là sai.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể đủ kiên trì tiêu chuẩn này.
Cho nên trên thế giới này, càng nhiều đều là kẻ theo số đông.
Số ít bị số đông giết chết.
Một bộ phận rất ít người khác, thống trị số đông này.
“Dân chúng bị dẫn đường cũng có quan hệ với công pháp Nho gia, đệ tử Nho gia nói chuyện, dân chúng trời sinh sẽ có thêm ba phần tín nhiệm.” Minh Châu công chúa nói: “Năm đó Nho gia có thể nổi bật lên, hơn nữa ở triều đường đứng vững gót chân, cũng không phải không có quan hệ với tác dụng của công pháp Nho gia. Trừ phi người tâm chí kiên nghị hoặc là tu vi cao thâm, người thường đều rất khó ngăn cản đệ tử Nho gia tẩy não.”
Ngụy Quân gật gật đầu, lặng lẽ nói: “Tuy đạo lý này hoàng đế cũng biết, nhưng ta đoán hoàng đế khẳng định cũng sẽ đứng về bên đó của Nho gia.”
Ngụy Quân vừa mới dứt lời, liền nghe thấy thanh âm của Càn đế: “Ái khanh nói rất đúng, dân ý không thể trái. Huống hồ, kẻ bán nước đi theo địch, vốn là không xứng đạt được kết cục tốt.”
Giọng của Càn đế có chút lãnh khốc.
Đồng thời cực kỳ kiên định.
Hắn đã làm ra lựa chọn.
Cho nên ánh mắt hắn nhìn về phía Trần Bách Lý không có chút nhiệt độ.
Hắn cũng không phải không biết mọi thứ Trần Bách Lý nói có khả năng là thật.
Nhưng hắn không muốn tiếp nhận.
Cho nên Trần Bách Lý nói phải là giả.
Nho gia là bộ phận tạo thành quan trọng của triều đình Đại Càn, đệ tử Nho gia đối với hoàng tộc Đại Càn thống trị cũng có tác dụng rất mấu chốt.
Huống chi việc này còn đề cập đến danh dự của tiên đế.
Ngôi vị hoàng đế của hắn cũng là từ trong tay tiên đế đến, vô luận như thế nào, hắn không thể để danh dự tiên đế bị hao tổn.
Vì thế, cho dù hy sinh Trần Bách Lý cùng các đệ tử Mặc gia này, ở trong mắt Càn đế cũng là đáng giá.
Tất cả vì đại cục.
Tiên đế có thể nhịn, hắn cũng có thể nhịn.
Về phần chân tướng...
Hoàng đế không cần chân tướng, chỉ cần thấy kết quả.
“Trần Bách Lý, việc ngươi nói, trẫm là một chữ cũng không tin. Nếu ngươi không có lời thừa khác, trẫm liền phái người đưa ngươi lên đường.” Càn đế lạnh lùng nói.
Trần Bách Lý cười to: “Phóng ngựa tới đây là được, để cho tướng sĩ từng vì Đại Càn chiến đấu hăng hái đẫm máu đổ máu lại rơi lệ, vốn là chuyện các ngươi am hiểu nhất.”
Càn đế vỗ bàn đứng lên: “Làm càn, quả nhiên là loạn thần tặc tử, đổi trắng thay đen, ai cũng có thể giết. Người đâu, tiếp tục đấu tướng, nếu đám phản tặc này vẫn không nhận thua, vậy giết hết cho trẫm.”
“Chậm đã.”
Ngụy Quân đứng dậy, ngắt lời Càn đế.
Sắc mặt Càn đế nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
“Ngụy Quân, ngươi lại muốn làm cái gì?”
Hắn có một loại dự cảm điềm xấu.
Không chỉ có hắn.
Nhìn thấy Ngụy Quân đứng ra, trái tim Lễ bộ Vương thượng thư cũng treo lên, lông mày nhíu lại, trực tiếp lên tiếng nhắc nhở: “Ngụy Quân, ngươi không được quên thân phận của ngươi, ngươi cũng là đệ tử Nho gia.”
Ngụy Quân bình tĩnh nói: “Ta là đệ tử Nho gia trái lại không sai, nhưng ta là ta, Nho gia là Nho gia. Ta là tốt, ta tin tưởng Nho gia cũng là tốt. Nhưng trong Nho gia có đệ tử nào bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa hay không, vậy thì khó mà nói.”
“Làm càn, ngươi đang chỉ trích ai?” Vương thượng thư lạnh lùng nói.
Ngụy Quân nhìn Vương thượng thư một cái, cười nhạo nói: “Thượng thư đại nhân, ngươi vẫn là đừng ra vẻ ở trước mặt ta. Ta ngay cả hoàng đế cũng dám mắng, ngươi tính là cái thá gì?”
Vương thượng thư: “...”
Càn đế ù ù cạc cạc trúng đạn: “...”
Thấy Vương thượng thư không nói chuyện nữa, Ngụy Quân mới tiếp tục mở miệng: “Yên tâm, ta không có ý tứ sửa lại án xử sai cho Trần Bách Lý. Nhưng chuyện Trần Bách Lý nói đề cập đến một vụ việc trong lúc chiến tranh vệ quốc, thân là người chấp bút một đoạn lịch sử đó của chiến tranh vệ quốc, bản quan có trách nhiệm điều tra rõ chân tướng, sau đó mang tất cả chân tướng công bằng công chính công khai viết đến trên sách sử. Không oan uổng một người tốt nào, cũng không bỏ qua một người xấu nào, đây là trách nhiệm của bản quan, còn xin các vị phối hợp một chút.”
Dừng một chút, giọng Ngụy Quân bắt đầu lạnh đi: “Nếu có ai không phối hợp, vậy nói không chừng bản quan phải hoài nghi người nọ là đang che giấu chân tướng hay không. Cần biết, bản quan ở trong lúc viết sách soạn sử, gặp quan nào cũng lớn hơn một cấp, có quyền chém trước tấu sau.”
Ngụy Quân nói rất rõ ràng, hơn nữa rất không khách khí.
Nhưng hắn có sự tự tin này.
Để dân chúng Đại Càn ở giữa hai bên Nho gia cùng đám người Trần Bách Lý làm lựa chọn, dân chúng Đại Càn khẳng định lựa chọn Nho gia.
Nhưng bảo dân chúng Đại Càn làm lựa chọn ở giữa Nho gia cùng Ngụy Quân, dân chúng Đại Càn lựa chọn Ngụy Quân khẳng định sẽ càng nhiều hơn.
Ngụy Quân ra mặt giúp Trần Bách Lý, khiến rất nhiều người đều chấn động.
Càn đế có chút ngồi không yên nữa.
Lấy thực lực của hắn, Nho gia không tẩy nổi não hắn.
Bao gồm tiên đế cũng vậy.
Bọn họ đứng về phía Nho gia, cũng không phải bởi vì bị Nho gia tẩy não.
Mà là hoàn toàn xuất phát từ đại cục suy xét.
Mặc gia đã xong đời.
Nho gia lại thực lực cường đại.
Hơn nữa Nho gia cũng không có hai lòng đối với Đại Càn.
Đã như vậy, có một số việc cần gì phải miệt mài theo đuổi?
Thực chém Nho gia, đối với Đại Càn mà nói, chẳng phải là tự chặt một tay?
Cho nên Càn đế rất đương nhiên làm ra lựa chọn.
“Ngụy Quân, ngươi chớ quên, ngươi bây giờ đã không phải hàn lâm biên tu nữa.”
Càn đế biết nói mềm với Ngụy Quân không có ý nghĩa, cũng dứt khoát vào thẳng chủ đề: “Trẫm đã mang ngươi chuyển ra khỏi kinh, ngày sau ngươi sẽ chủ chính một phương. Về phần việc viết sách soạn sử, tự có người khác phụ trách, ngươi không cần lo lắng.”