Chương 541. Thái tử cứu không được Đại Càn (4)
Thái tử cứu không được Đại Càn (4)
Trừ phi người bị nghiệm chứng thực lực vượt qua Thánh nhân lúc đó, nếu không thì không thể phá giải loại quy tắc này.
Ngụy Quân nhìn thánh đài đặc thù này trong lòng nói thầm: “Thánh nhân vẫn là có chút ý tứ, đã mơ hồ bắt đầu tiếp xúc đến tầng diện luật nhân quả rồi. Nếu xâm nhập một chút nữa, Thánh nhân hoàn toàn có thể nhảy ra ngoài, cũng không cần lưu lạc đến kết cục đó.”
Theo Ngụy Quân biết, kết cục của Thánh nhân, so sánh với đám người Trần Bách Lý cũng không tốt đến đâu.
Giờ phút này, mọi người đều nhìn chằm chằm Trần Bách Lý bị thánh quang bao phủ.
Vương thượng thư sắc mặt trầm ổn, thanh âm càng là ổn định trước sau như một, trầm giọng nói: “Trần Bách Lý, ngươi nếu có gan, thì mang lời vừa rồi nói ở trên đài đấu tướng ở trên thánh đàn lặp lại lần nữa.”
“Vậy có gì khó?”
Trần Bách Lý cười lạnh một tiếng, liền bắt đầu thuật lại bí mật vừa rồi hắn vạch trần.
Từ Trần Bách Lý đưa ra “giặc tới đâu ta cũng có thể tới đó”, đến quân đội Nho gia bao vây Mặc thành.
Thánh quang tất cả như thường.
Điều này làm không ít đệ tử Nho gia sắc mặt tái nhợt.
Cũng khiến dân chúng thiên hạ nhao nhao nghị luận.
Bọn họ tựa như sắp nhìn thấy một cái lịch sử hoàn toàn mới.
Mà đoạn lịch sử này cũng không thể mang đến kiêu ngạo cho bọn họ.
Chỉ có thể mang đến sỉ nhục cùng tự xét lại cho bọn họ.
Thời điểm mọi người ở đây cho rằng đại cục đã định, Trần Bách Lý còn đang tiếp tục việc tự bạch của hắn.
Trọng điểm phía sau, liền biến thành Trần Bách Lý là như thế nào chạy thoát.
Về Ngụy Quân phụ thân, Trần Bách Lý lúc trước lộ ra tin tức tựa như đều không phải là giả dối, bởi vì thánh quang giờ phút này vẫn sáng ngời chói mắt như cũ.
Mà khi Trần Bách Lý nói đến tiền thái tử, trong mắt Vương thượng thư hiện lên một mảng tinh quang.
“Thám tử mù” Bạch Khuynh Tâm lúc này ánh mắt đục ngầu vô thần thì đặt ở trên thánh quang bên người Trần Bách Lý.
Nàng trái lại muốn xem, thánh đàn này có thần như trong truyền thuyết hay không.
Bạch Khuynh Tâm đồng thời nghe được Trần Bách Lý nói: “Về sau ta phản bội Tây đại lục, thái tử hẳn là đã đoán được chân tướng, vốn muốn chặn giết của ta hắn lựa chọn tha ta một mạng, nhưng yêu cầu trước khi chiến tranh vệ quốc chấm dứt không thể công bố chân tướng.”
Vù!
Thánh quang tắt.
Vạn người ồ lên.
Vương thượng thư cũng hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế bản thân mừng như điên, lạnh lùng nói: “Thánh quang đã tắt, bệ hạ, xin trảm kẻ này, đừng để hắn tiếp tục yêu ngôn hoặc chúng.”
Càn đế cũng không nghĩ tới sẽ có biến cố này, hắn còn có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Nhưng thánh đàn chứng thật Trần Bách Lý đang nói dối, đối với hắn mà nói quả thật là một việc tốt.
Cho nên Càn đế sảng khoái hạ lệnh: “Người đâu, mang nghịch tặc Trần Bách Lý bắt giam...”
“Chờ một chút.”
Trần Bách Lý ngắt lời Càn đế.
“Xem ra thật là ta nói sai rồi, thánh đàn vẫn là thánh đàn không thể nghi ngờ kia.” Trần Bách Lý nói: “Nhưng Vương thượng thư đối với điều này lại tựa như sớm có đoán trước, ngươi sáng đã biết ý kiến của ta là sai.”
“Đương nhiên, giống ngươi loại người trong lòng không có gia quốc đại nghĩa này, làm sao có thể hiểu được phẩm hạnh hành vi thường ngày của bản thượng thư.” Vương thượng thư cười lạnh nói.
Lão ngay từ đầu đã tin tưởng đồ đệ mình sẽ không chơi xỏ lão, sẽ không hại Nho gia.
Sự thật cũng quả thực như thế.
Lão tín nhiệm không sai.
Bây giờ, người sai biến thành Trần Bách Lý.
Trần Bách Lý chiêu này, có thể nói là trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Vương thượng thư muốn ngửa mặt lên trời cười to.
Đáng tiếc, Trần Bách Lý không cho lão cơ hội này.
“Mà thôi, ta sở dĩ nói như vậy, là muốn cho thái tử một cái thể diện, cho Đại Càn một cái thể diện.
Các ngươi đã căn bản không cần thể diện, vậy ta liền mang tất cả chân tướng nói ra, thánh đàn có thể mở ra lần nữa rồi.
“Lần này Trần mỗ thề, mọi chuyện nói ra đều nhất định là thật.
Vương thượng thư không quan tâm Trần Bách Lý.
Thế cục đã lật ngược, lão đương nhiên sẽ không cho Trần Bách Lý cơ hội nữa.
Trực tiếp giết xong việc.
Cho nên Vương thượng thư chỉ phân phó: “Người đâu, mang nghịch tặc này bắt cho ta. Ngụy Quân, ngươi đang làm cái gì?”
Thanh âm Vương thượng thư cuối cùng đột nhiên phẫn nộ hẳn lên.
Mọi người nhìn về phía Ngụy Quân, thế mà lại phát hiện Ngụy Quân lại là đang thúc giục thánh đàn.
Vương thượng thư sủa phải nói là tức giận.
“Ngụy Quân, ngươi có chức quan Đại Càn trong người, lại liên tiếp giúp phản nghịch Tây đại lục, rốt cuộc ôm tâm tư gì hả?”
“Thượng Thư đại nhân đừng nóng vội, Ngụy mỗ cũng chỉ là muốn một cái chân tướng mà thôi, an tâm một chút chớ nóng. Cho Trần Bách Lý thêm một lần cơ hội cuối cùng, nếu lần này thánh quang tiếp tục tắt, vậy Trần Bách Lý muốn giết muốn chém, ta tuyệt không ngăn trở. Thậm chí ta liên tiếp nói chuyện cho Trần Bách Lý, cũng có thể lấy đồng tội luận xử, Ngụy Quân ta không chút dị nghị.”
Ngụy Quân chủ động mang mình đẩy vào hố lửa.
Nhưng hắn cảm giác mình lần này rất khó cùng chết với Trần Bách Lý.
Bởi vì lần thứ hai, Trần Bách Lý hẳn là sẽ nói thật.
Ngụy Quân đoán được điểm ấy.
Nhưng không đoán được lời nói thật của Trần Bách Lý, khiến người đời sinh ra chấn động lớn bao nhiêu.
“Trần Bách Lý từ trước tới giờ đều không thông đồng với địch phản quốc.”
Thánh quang —— không chút sứt mẻ.
Vương thượng thư kinh ngạc nhìn về phía Trần Bách Lý.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Trần Bách Lý.
Bao gồm Ngụy Quân.
Trần Bách Lý từ trước tới nay đều không thông đồng với địch bán nước?
“Điều đó không có khả năng.” Vương thượng thư bắt đầu hoảng hốt, thanh âm cũng bắt đầu run run, “Thánh đàn xuất hiện vấn đề rồi, nhất định là thánh đàn xuất hiện vấn đề rồi.”
“Thánh đàn không có vấn đề, ta vừa rồi đã nghiệm chứng. Trần Bách Lý từ trước tới giờ đều không thông đồng với địch phản quốc, đây là thật. Bởi vì, ta căn bản không phải Trần Bách Lý.”
Vương thượng thư: “...”
Trên khán đài, mọi người tập thể ngây dại.
Dân chúng thiên hạ cũng vẻ mặt dấu chấm hỏi.
Mấy cái ý tứ?
Ngươi sao lại biến thân rồi?
“Ta là Trần Vạn Lý, anh trai song sinh của Trần Bách Lý, rất sớm đã bị trưởng lão Mặc gia ôm đi bồi dưỡng, là truyền nhân đời này của Mặc gia.
Mà đệ đệ của ta Trần Bách Lý, từ nhỏ lớn lên ở Đại Càn, đối với Đại Càn tràn ngập cảm tình thâm hậu.
Ta cùng với hắn là anh em song sinh, đồng tâm đồng kết, chỉ cần chúng ta muốn, có thể chia sẻ một ít cảm nhận của nhau cho đối phương, cho dù cách xa trùng dương.