Chương 546. Bình thường khoanh tay đàm tâm tính, lâm nguy nhất tử báo quân vương (1)
Bình thường khoanh tay đàm tâm tính, lâm nguy nhất tử báo quân vương (1)
“Ta sẽ điều tra rõ chân tướng.” Bạch Khuynh Tâm trầm giọng nói.
Nàng từ trước tới nay đều chưa từng hoài nghi một điểm này.
Tuy nàng đã ý thức được, chân tướng có thể nàng cũng không hy vọng nhìn thấy.
Cũng không nhất định có thể đủ đánh mặt Trần Vạn Lý.
Nhưng chân tướng chính là chân tướng.
Có đám người Trần Bách Lý loại oan hồn này, Bạch Khuynh Tâm không làm được vì đại cục bỏ qua những chân tướng này.
Ngay lúc này, Vương thượng thư nhìn Bạch Khuynh Tâm một cái, sau đó cũng chủ động đi tới, phát ra lời mời.
“Bạch đại nhân, có thể mượn một bước nói chuyện hay không?” Vương thượng thư chủ động nói.
Bạch Khuynh Tâm gật gật đầu, nhưng lập tức nói: “Vương thượng thư, Trần tiên sinh, hai vị các ngươi trước theo ta cùng nhau đi Lục Phiến môn đi, có một số việc cần hai vị các ngươi cùng nhau giúp đỡ điều tra. Mặt khác, mời mọi người lập tức rời khỏi thánh đàn, Mạnh Giai, ngươi triệu tập người Lục Phiến môn bảo vệ thánh đàn, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào nữa. Nguyên nhân sau lưng việc thánh đàn vỡ, cũng nhất định phải điều tra rõ ràng.”
“Vâng, Bạch đại nhân.”
Mạnh Giai hôm nay cũng có mặt, sau khi nghe được Bạch Khuynh Tâm phân phó, lập tức dẫn người bắt đầu bao vây thánh đàn.
Người trên đài đấu tướng, ở sau khi nhìn một vở diễn lớn, cũng bắt đầu lục tục lui.
Hôm nay đấu tướng, còn chưa bắt đầu đã chấm dứt.
Nhưng ảnh hưởng một lần này đấu tướng tạo thành, chỉ vừa mới bắt đầu.
Ở trước khi Bạch Khuynh Tâm tra ra chân tướng, thiên hạ các nơi nhằm vào việc này, đều tất nhiên có phán đoán cùng hoài nghi của mình.
Mà cái nhìn của dân chúng thiên hạ cũng không hoàn toàn giống nhau.
Cũng không phải không có ai tin tưởng Trần Vạn Lý.
Nhưng mặc dù là tin tưởng Trần Vạn Lý nói là thật, nhưng người hy vọng mang tất cả đưa ra ngoài ánh sáng vẫn như cũ không nhiều.
Đại đa số mọi người, đều càng hy vọng việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không có.
Trong đó có Nho gia dẫn đường.
Cũng có rất nhiều người thật sự nghĩ như vậy.
Bọn họ cũng thật sự cho rằng, ít nhất tiền thái tử không làm sai.
Mà lúc này, Vương thượng thư nói cho Ngụy Quân cùng Bạch Khuynh Tâm một bí mật.
“Ngụy đại nhân, Bạch đại nhân, các ngươi biết nguyên tội của Mặc gia không?”
“Nguyên tội của Mặc gia?” Ngụy Quân tò mò nhìn về phía Vương thượng thư.
Sắc mặt Vương thượng thư nghiêm túc, thanh âm cực kỳ trầm thấp, mà lời lão nói, lại khiến Bạch Khuynh Tâm thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Năm đó nho mặc hai nhà tranh phong, Nho gia lấy được toàn thắng, Mặc gia ẩn lui, quy ẩn Mặc thành, chỉ là một nhánh nhỏ trong Mặc gia. Mạch chính thật sự của Mặc gia, hai vị đại nhân biết đi đâu rồi không?”
Sắc mặt Ngụy Quân dần dần trở nên cổ quái.
“Xem ra Ngụy đại nhân đã đoán được, không sai, Mặc gia giỏi dùng công cụ. Sau khi chiến tranh vệ quốc mở ra, chúng ta phát hiện rất nhiều dấu vết quen thuộc. Trải qua chúng ta nhiều mặt tìm hiểu, cuối cùng chứng thật —— Tây đại lục đi cái gọi là con đường khoa học kỹ thuật, chính là biến chủng của Mặc gia.
“Ngụy đại nhân, Bạch đại nhân, Nho gia chúng ta trừ Mặc vệ đạo, bảo vệ quốc gia, có gì sai?”
Vương thượng thư nói như vậy, Ngụy Quân phát hiện Mặc gia và khoa học kỹ thuật Tây đại lục thật đúng là khớp nhau.
Mặc gia không phải chính là chơi khoa học kỹ thuật sớm nhất sao.
Chỉ là cách gọi khác nhau mà thôi.
Con đường khoa học kỹ thuật của Tây đại lục, thế mà là biến chủng của Mặc gia.
Như vậy, nho mặc hai nhà thật đúng là đi con đường hoàn toàn khác nhau.
Tranh về tuyến đường, dễ dàng khiến người ta làm ra lựa chọn cực đoan nhất.
Ngụy Quân mang ân oán hai nhà nho mặc liên hệ lại nghĩ một chút, không khỏi có chút thổn thức.
Mà Bạch Khuynh Tâm là trực tiếp ngây dại.
Tin tức này đối với nàng mà nói sức chấn động quá lớn.
“Tây đại lục, lại là Mặc gia định đoạt?” Bạch Khuynh Tâm lẩm bẩm.
Vương thượng thư lắc đầu nói: “Không đến mức như thế, kẻ thống trị Tây đại lục không phải là Mặc gia, nhưng phương hướng Tây đại lục đi thật sự là phương hướng Mặc gia theo đuổi. Ở trong lúc chiến tranh vệ quốc, vũ khí tạo thành sức sát thương thật lớn đối với Đại Càn ta, phần lớn cũng đều ra từ tay Mặc gia. Bạch đại nhân, Ngụy đại nhân, Mặc gia đối với Đại Càn chúng ta mà nói, là tội nhân phải tiêu diệt, điểm ấy không thể nghi ngờ. Nếu hai vị đại nhân có hoài nghi, lão phu có thể cung cấp rất nhiều chứng cớ.”
Bạch Khuynh Tâm rất cố gắng tiêu hóa những tin tức này.
Ngụy Quân thì hỏi Vương thượng thư một vấn đề: “Vương thượng thư, ngươi nói Mặc gia là tội nhân của Đại Càn, nhưng lúc đó Mặc gia lại vì sao sẽ đi xa trùng dương? Mặc gia vốn cũng có thể góp sức cho Đại Càn.”
Sắc mặt Vương thượng thư không thay đổi, thản nhiên nói: “Đó đã là chuyện rất sớm trước kia, bây giờ thảo luận không có ý nghĩa.”
Ngụy Quân cười ha ha.
Nho gia thật ra rất trâu bò, cũng rất thích hợp thế giới này, hơn nữa có không gian phát triển rất lớn.
Nhưng Mặc gia tương tự có đất phát triển, Tây đại lục đã chứng minh một điểm này.
Nếu nho mặc hai nhà có thể hòa bình cùng tồn tại, mang con đường Nho gia sở theo đuổi cùng con đường Mặc gia theo đuổi kết hợp với nhau, như vậy quốc gia thậm chí có hi vọng áp đảo chiến thắng Liên Minh Tu Chân Giả, hoàn toàn sáng lập một đế quốc cường đại mà phồn thịnh.
Đáng tiếc, một núi khó chứa hai hổ, Nho gia không chấp nhận được Mặc gia, thậm chí muốn mang Mặc gia đuổi tận giết tuyệt.
Mà Mặc gia có thể chứa được Nho gia, hay không Ngụy Quân bây giờ còn không thể xác định.
Phải sưu tập thêm một ít tin tức cùng chứng cớ mới có thể ra đáp án.
Ngụy Quân chỉ là cảm khái nói: “Các ngươi tranh cãi tuyến đường, lại cần ngàn vạn dân chúng bị liên lụy, dân chúng có lỗi gì?”
“Ngụy đại nhân, chớ quên, chiến tranh vệ quốc cho tới bây giờ đều không phải Nho gia khơi mào.” Vương thượng thư nghiêm nghị nói: “Hơn nữa ở trong lúc chiến tranh vệ quốc, nho sinh Nho gia chết trận cũng chưa bao giờ ở số ít. Bảo vệ quốc gia, Nho gia chưa từng tụt lại sau người khác.”
“Hy vọng như thế đi, Vương thượng thư không cần kích động. Ngụy mỗ sẽ tuyệt đối không thiên vị bất luận kẻ nào, chỉ biết cầm bút viết đúng sự thật.” Ngụy Quân nói.
Dù sao bây giờ tất cả đều vẫn là phán đoán, Trần Vạn Lý biểu hiện cũng không giống quân tử thuần lương gì, Ngụy Quân tuy có khuynh hướng tin tưởng Trần Vạn Lý, nhưng cũng không cho rằng Trần Vạn Lý nói nhất định là sự thật.
Tất cả vẫn phải xem chứng cớ, xem kết quả điều tra.
Bạch Khuynh Tâm ra kết luận, khẳng định so với tính khuynh hướng của hắn càng đáng tin hơn.