Chương 552. Ngụy đại nhân, ngươi điều tra tiếp chính là một cái chết (4)
Ngụy đại nhân, ngươi điều tra tiếp chính là một cái chết (4)
Vương thượng thư cười lên, tiếng cười cực kỳ cổ quái: “Ảnh Tử thần bí nhất Giám sát ti—— mất tích, Nho gia chúng ta tìm đến bây giờ, cũng chưa tìm được.
Buồn cười nhất là, tiên đế nói hắn chưa từng hạ lệnh cho Ảnh Tử.
Nhưng Ảnh Tử chỉ nghe lời Lục Khiêm cùng tiên đế.
Không phải tiên đế, vậy là Lục Khiêm sao?
Lục Khiêm một tên thái giám chết bầm, hắn chơi xỏ Nho gia chúng ta làm cái gì? Hắn chơi xỏ Mặc gia các ngươi làm cái gì?
“Trần Vạn Lý, ngươi trả lời ta?”
Sắc mặt Trần Vạn Lý xanh mét: “Ngươi có chứng cớ gì chứng minh ngươi nói là sự thật?”
“Nho gia có chứng cớ, chỉ sợ ngươi không dám nhìn.” Vương thượng thư cười.
Cười Trần Vạn Lý bây giờ.
Cười Nho gia năm đó.
“Trần Vạn Lý, lão phu đoán ngươi có phải còn tưởng mình cùng tiên đế đạt thành ăn ý hay không, tiên đế mang Nho gia tặng cho ngươi làm quà, cho ngươi bình ổn lửa giận. Ngươi mang theo binh mã Tây đại lục trọng điểm đả kích Nho gia, buông tha chủ lực quân đội Đại Càn, để Đại Càn có thời gian để nghỉ ngơi lấy lại sức.
Sau đó ngươi âm thầm lộ ra tình báo cho Dương đại soái, để Dương đại soái dụng binh mang đối thủ của ngươi ở trong liên quân Tây đại lục lần lượt diệt trừ. Hai bên các ngươi hiểu trong lòng mà không nói ra, ăn ý đánh trận. Đánh tới cuối cùng, thậm chí kết hữu nghị thâm hậu.
“Ta đoán, ngươi thậm chí cuối cùng có thể cũng chưa thông đồng với địch bán nước, tiên đế có phải hứa hẹn ngươi có thể trở về bất cứ lúc nào hay không? Có phải nói với ngươi, ngươi là công thần Đại Càn chiến thắng hay không?”
Trần Vạn Lý gắt gao cắn môi mình, thân thể đang kịch liệt run rẩy.
“Tiên đế năm đó muốn thay Nho gia chúng ta giữ bí mật giết Mặc gia, nhưng giữ rốt cuộc là bí mật của Nho gia chúng ta, hay là bí mật của hắn?
Đến cuối cùng, Nho gia nguyên khí thương tổn to lớn, Đại Càn chuyển bại thành thắng, tiên đế thậm chí có khả năng đã thông qua Mặc gia, đưa tay thò vào Tây đại lục.
Một tướng công thành vạn cốt khô, tiên đế cho Nho gia chúng ta một bài học lớn, quả nhiên là một tướng công thành vạn cốt khô.
Trần Vạn Lý, chân tướng này ngươi hài lòng chưa?
Ngụy Quân, việc đã đến nước này, ngươi còn dám tiếp tục tra tiếp sao? Lão phu nói rõ cho ngươi, Nho gia không dám, đám xương cốt cứng rắn nhất kia của Nho gia, năm đó phàm là người truy tra việc này, tất cả đều đã chết. Ngươi điều tra tiếp, cũng chỉ còn đường chết.
Chân tướng? A, ai để ý chứ?
“Tiên đế chung quy là thắng rồi, chiến tranh vệ quốc, chúng ta chung quy là thắng rồi, ai để ý là đánh thắng như thế nào đâu?”
Tiếng cười của Vương thượng thư làm người ta không rét mà run.
Ngụy Quân nhìn Vương thượng thư cười thảm, thầm nghĩ ngươi nếu thật sự nằm thẳng buông xuôi mặc cho trào phúng, sẽ không một mực dẫn đường bản Thiên Đế tra đến nơi đây.
Ngay cả tư liệu các đệ tử Nho gia lúc trước, khẳng định đều là cố ý chuẩn bị.
Một đám ảnh đế* nha.
Đại Càn chó chết này, nhân tài thật đúng là không ít, đáng tiếc không mấy ai là một lòng.
Nếu Vương thượng thư nói là thật, vậy thủ đoạn của tiên đế là đủ ác.
Vì giữ bí mật này, tiên đế khẳng định cũng để lại rất nhiều chuẩn bị ở sau.
Ngụy Quân có chút chờ mong.
Hiến tế Nho gia không tính là bản lãnh, ngươi nếu có thể mang bản Thiên Đế cũng hiến tế, bản Thiên Đế cam đoan cho ngươi muốn gì được nấy.
Tiên đế, ngươi tuyệt đối phải tích cực một chút, đừng học đệ đệ phế vật kia của ngươi.
Ngụy Quân vốn là không tính từ bỏ truy tra chân tướng, đi đến một bước này rồi, tự nhiên càng thêm sẽ không từ bỏ.
“Vương thượng thư, đừng cười, khó nghe chết.” Ngụy Quân vẻ mặt chán ghét: “Ngươi hỏi ta có dám tiếp tục tra hay không? Ta nói rõ cho ngươi, chuyện Nho gia không dám tra, ta dám. Chuyện Nho gia không dám làm, ta làm. Chém trước tấu sau, hoàng quyền đặc biệt cho phép, đây là đặc quyền của ta vị sử quan này bây giờ. Hoàng quyền không được? Vậy ta phế đi hoàng quyền là được, việc lớn bao nhiêu đâu?”
Ngụy Quân thề với trời, hắn chỉ là thuận miệng làm màu.
Nhưng Vương thượng thư há hốc mồm nhìn Ngụy Quân.
Trong đầu quanh quẩn câu nói kia của Ngụy Quân—— “Hoàng quyền không được? Vậy ta phế đi hoàng quyền là được, chuyện lớn bao nhiêu?”
Ánh mắt của Vương thượng thư dần dần sáng ngời.
Thân thể bắt đầu run run.
Nói chuyện cũng bắt đầu run run: “Ngụy... Ngụy Quân, ngươi lớn mật. Ngươi nếu có lời nói cử chỉ như thế nữa, Nho gia sẽ không tha cho ngươi. Cần biết, Nho gia bây giờ, xương cốt đã cong, rất nhiều người đã hoàn toàn hướng hoàng quyền quỳ xuống. Ngươi loại ngôn luận đại nghịch bất đạo này, đáng giết.”
Ngụy Quân nghe được Vương thượng thư nói như vậy, nhất thời cũng mắt sáng ngời.
Hắn không nghi ngờ lời của Vương thượng thư.
Nhát gan chính là như thế.
Ngươi bắt nạt hắn bắt nạt ác vào, bọn họ chẳng những không ghi hận ngươi, ngược lại khăng khăng một mực thần phục ngươi.
Bằng không dẫn đao thành nhất khoái* lấy đâu ra tùy tùng?
Vương thượng thư nói, hợp tình hợp lý nha.
Cho nên Ngụy Quân hào khí nói: “Đầu Ngụy mỗ ở đây, các ngươi cứ việc tới lấy.”
Tốt lắm, có Nho gia đầu hàng đảng này, có tiên đế nhân vật độc ác này, Ngụy Quân thầm nghĩ dưới hai tầng bảo hiểm, bản Thiên Đế lần này rốt cuộc yên tâm rồi.
So với Ngụy Quân càng kích động hơn là Vương thượng thư.
Trong đầu lão luôn quanh quẩn câu nói kia của Ngụy Quân.
“Hoàng quyền không được? Vậy ta phế đi hoàng quyền là được, chuyện lớn bao nhiêu?”
Lão cũng bắt đầu nhớ lại thánh ngôn của Thánh nhân:
“Dân là quý, xã tắc đứng sau, vua là nhẹ.”
“Tức là giàu sang mà không hoang dâm, nghèo hèn mà không đổi chí khí, gặp uy vũ không chịu khuất.”
“Vua coi bề tôi như tay chân, thì bề tôi coi vua như tim gan; vua coi bề tôi như khuyển mã, thì bề tôi coi vua như quốc nhân; vua coi bề tôi như cỏ rác, thì bề tôi coi vua như kẻ thù.”
Đầu gối Vương thượng thư dần dần thẳng.
Ánh mắt dần dần kiên định.
Nho sinh chúng ta, ra chiến trường làm tướng quân vào triều làm tể tướng, tu hạo nhiên chính khí, viết văn chương gấm vóc, bảo vệ gia quốc thiên hạ, từ trước tới giờ đều không phải phục vụ cho một nhà một họ.
Nho gia, đi lầm đường rồi.
Cũng may, đương thời xuất hiện một vị Thánh nhân.
Ánh mắt Vương thượng thư cuối cùng rơi ở trên người Ngụy Quân.
Giống như thấy được mặt trời.
Chiếu sáng con đường phía trước.
Học không có trước sau, ai đạt trước là thầy.
Vương thượng thư hít sâu một hơi, làm người cầm lái Nho gia ở Đại Càn, lão đã quyết định phương hướng tiến lên.
Thề sống chết tùy tùng Ngụy Quân, vì Nho gia, vì Đại Càn, đổi một cái cách sống.