Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 562. Mười năm qua, ân sâu phụ hết, tử sinh sư hữu (1)

Chương 562. Mười năm qua, ân sâu phụ hết, tử sinh sư hữu (1)


Mười năm qua, ân sâu phụ hết, tử sinh sư hữu (1)
Bây giờ Vương thượng thư không cùng hắn đi Học hải, cái này đối với Ngụy Quân mà nói là việc vui rất lớn.
Vương thượng thư không biết suy nghĩ chân thật của Ngụy Quân, nhưng lão trong lúc vô ý đã thành toàn Ngụy Quân.
“Ta là Lễ bộ thượng thư, không thể tự tiện rời triều đình, Ngụy đại nhân ngươi tự đi đi, nhớ rõ cần phải cẩn thận. Trên Học hải, sát khí dày đặc.” Vương thượng thư nhắc nhở lần nữa.
Ngụy Quân cười ha ha: “Vương lão yên tâm, quân tử cởi mở ngay thẳng, Ngụy mỗ cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với trời đất, đầm rồng hang hổ đều đi được, chuyến đi Học hải cũng tất nhiên sẽ hữu kinh vô hiểm.”
Bị Nho gia giết chết, là kinh.
Sau khi chết biến thân Thiên Đế, tự nhiên hữu kinh vô hiểm.
Ngụy Quân cho rằng giải thích này hợp tình hợp lý, không bắt lỗi được chút nào.
Cho nên Ngụy Quân ôm tâm tình kích động, khởi động truyền tống trận Vương thượng thư cho hắn.
Học hải, ta đến đây.
Để Học hải trở thành chỗ bản Thiên Đế táng thân đi.
Vương thượng thư nhìn Ngụy Quân rời khỏi, trong lòng cũng đang may mắn.
May mắn mình đã an bài tương đối rồi.
Ngụy Quân chuyến đi này, không có gì bất ngờ, là hữu kinh vô hiểm.
Vương thượng thư thầm nghĩ: “Ngụy Quân tuy ngây thơ chút, nhưng tựa như nói còn đều rất chuẩn, cũng có chút thần kỳ, có thể đây là trời phù hộ đi.”
Từ xưa đến nay, người làm việc lớn đều vận khí không tệ, đó là mệnh trời thêm thân trong truyền thuyết.
Vương thượng thư nhìn Ngụy Quân một đường đi tới, rất hiển nhiên vận khí không kém.
Điều này làm tâm lý tùy tùng Ngụy Quân của Vương thượng thư càng thêm nóng bỏng.
Ngụy đại nhân, đừng cô phụ cơ duyên ta ở trên Học hải sắp xếp cho ngươi nha.
Sau khi Học hải trở về, thực lực của ngươi hẳn là có thể tiến thêm một bước.
Thậm chí Bán Thánh có hi vọng.
Khóe miệng Vương thượng thư mỉm cười, nghĩ Ngụy Quân ngươi không cần cảm tạ ta, những thứ này đều là ngươi nên nhận được.
Lúc Ngụy Quân từ truyền tống trận đi ra, liền thấy được một vùng biển lớn.
Hình như là biển lớn thật sự, hắn khởi động Thiên Nhãn, vùng biển lớn trước mắt cũng chưa có gì biến hóa.
Đơn giản chính là Ngụy Quân từ sâu trong biển lớn, thấy được rất nhiều tinh hoa của Nho gia.
Ẩn chứa rất nhiều đạo lý của Nho gia.
Ngụy Quân nheo mắt.
Có chút không thích hợp.
Hắn khởi động Thiên Nhãn lần nữa, dụng tâm nhìn Học hải trước mặt một phút đồng hồ.
Sau đó sắc mặt trở nên có chút phức tạp.
Hắn đã nhìn ra bản thể Học hải.
“Nhìn ra cái gì rồi?”
Ngụy Quân thời gian ngắm biển quá lâu, cũng chưa phát hiện bên cạnh có thêm hai người.
Ngụy Quân hướng phía bên phải nhìn nhìn, sau đó khẽ nhíu mày.
Thế mà có Chu Phân Phương.
Nhưng Chu Phân Phương giờ phút này đứng ở phía sau một người râu hoa râm, không có lấy một chút kiêu ngạo.
Về phần lão nhân râu hoa râm này, Ngụy Quân sau khi nhìn thấy lão chỉ có thể nói đồn đãi thật sự không thể tin một chút nào.
Đã nói Chu Phân Phương là Bán Thánh duy nhất của Nho gia bây giờ mà?
Lão già này là làm sao toát ra?
Ngụy Quân thậm chí cảm giác lão già này chỉ thiếu nửa bước có thể thành thánh.
Từ trên người lão, Ngụy Quân thậm chí cảm giác được khí tức xấp xỉ với Kiếm Thần.
Đều là tiếp cận thực lực đỉnh phong của thế giới này.
Chu Phân Phương chủ động giới thiệu cho Ngụy Quân một lần: “Ngươi có thể xưng hô hắn là Hải Vương.”
Ngụy Quân trực tiếp phun.
“Hải Vương?”
Ngụy Quân sắc mặt quái dị.
(bên TQ thường ví von yêu nhiều người một lúc là nuôi nhiều cá, còn người đó được gọi là hải vương)
Tên này... Rất có cá tính.
“Xin hỏi tiền bối rất phong lưu sao?” Ngụy Quân nghiêm túc hỏi.
Hắn xưa nay khinh bỉ Hải Vương.
Ngụy Quân vẫn luôn cảm thấy, làm người phải chuyên nhất, một đời một kiếp một đôi người.
Tuy hắn đời trước duyệt nữ vô số, nhưng hắn thật ra cũng vẫn luôn rất khinh bỉ mình.
Ngụy Quân càng muốn loại tình yêu thuần khiết có trước có sau kia hơn.
Chẳng qua thế tục quá dơ bẩn, làm bẩn trái tim ban đầu của hắn, Ngụy Quân cũng không có cách nào, cuối cùng lựa chọn trôi theo dòng đời.
Ngụy Quân rất thất vọng đối với bản thân.
Nhưng hắn không ngờ, thế mà còn có người dám công khai xưng bản thân là Hải Vương.
Thế này cũng quá vô sỉ rồi.
Chu Phân Phương tự nhiên không rõ Ngụy Quân đang nói cái gì, nhưng nàng mơ hồ cảm giác được Ngụy Quân không nói lời tốt đẹp gì cả, cho nên tức giận giải thích: “Biển học không bờ, tiền bối là người đi xa nhất trên Học hải, cho nên mới được xưng là Hải Vương, nho giáo trên dưới cùng tôn kính, ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”
Sắc mặt Ngụy Quân cổ quái như cũ: “Không có gì, Hải Vương... Rất tốt, rất tốt, nhưng thế mà không phải lão sư đi xa nhất.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Phân Phương đỏ lên, giải thích: “Thư sơn ta xếp hạng nhất...”
Ngụy Quân ngắt lời Chu Phân Phương, hữu tình nhắc nhở: “Bây giờ thứ hai, thứ nhất là ta.”
Chu Phân Phương: “...”
Tức quá.
Thế mà không thể làm màu nữa.
Nhìn Ngụy Quân một cái, Chu Phân Phương lặng lẽ nói: “Giết chết ngươi, lão nương vẫn là thứ nhất.”
Ngụy Quân hưng phấn: “Đến đến đến, không giết chết ta ngươi liền theo họ ta.”
Mặt Chu Phân Phương càng đỏ hơn, khẽ gắt một tiếng: “Phi, không biết xấu hổ.”
Nữ nhân khi nào sẽ theo họ nam nhân?
Lúc gả cho đối phương.
Chu Phân Phương một người thông minh bao nhiêu, nàng rất thuận lợi liền nghĩ nhiều rồi.
Nhưng có tiền bối ở trước mặt, Chu Phân Phương đè nén ý tưởng liếc mắt đưa tình với Ngụy Quân, vội vàng mang đề tài chuyển hướng về phía việc chính: “Thư sơn ta xếp thứ nhất... Phi, bây giờ là thứ hai, Học hải ta xếp thứ mười.”
“Lão sư thế mà mới xếp thứ mười?” Ngụy Quân lần này là thật sự có chút kinh ngạc.
Thiên tư Chu Phân Phương quả thật là rất tốt.
Bằng không cũng không có khả năng sau khi bỏ y theo văn, nhanh như vậy đã đường vòng vượt lên trước.
Ngụy Quân nhắm chừng lấy thiên phú của Chu Phân Phương, ở trong lịch sử Nho gia cũng tính là có thứ hạng cao.
Nhưng không ngờ thế mà chỉ xếp thứ mười.
Hải Vương nhìn Ngụy Quân một cái, thản nhiên nói: “Xếp thứ mười rất kém sao? Từ xưa đến nay, phàm là Đại nho Nho gia ưu tú, cơ bản đều sẽ đến Học hải một chuyến. Tiểu Phương có thể ở trong các Đại nho xếp hạng mười, đã đủ vang dội cổ kim. Phải biết rằng, lúc trước đệ tử Thánh nhân, cũng có rất nhiều là từng tới Học hải rèn luyện, mà Tiểu Phương lại chưa từng được Thánh nhân dạy. Trong Học hải người xếp hạng phía trước Tiểu Phương, cơ bản đều là đệ tử Thánh nhân tự mình dạy ra.”
Chu Phân Phương duỗi cái cổ thiên nga thon dài, bễ nghễ nhìn về phía Ngụy Quân, một bộ dáng thiên nga kiêu ngạo.
Thành tích của nàng quả thực đáng giá kiêu ngạo.
Người hậu bối, lực áp tiên hiền, đây đương nhiên là xuất chúng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất