Chương 567. Mười năm qua, ân sâu phụ hết, tử sinh sư hữu (6)
Mười năm qua, ân sâu phụ hết, tử sinh sư hữu (6)
Vương Hải giận quá mà cười: “Chỉ bằng hắn?”
“Đúng vậy, chỉ bằng hắn. Đạo chủ, hắn đã vượt Học hải. Lấy thiên phú tài tình của Ngụy Quân, cho hắn thời gian trưởng thành, hắn tất nhiên là Thánh nhân thứ hai. Không, hắn sẽ vượt qua Thánh nhân. Chúng ta đã muốn suy xét cho Nho gia, tất cả nên lấy lợi ích Nho gia làm trọng. Ngụy Quân, chính là lợi ích lớn nhất của Nho gia bây giờ.”
Phục Văn Tuyên một bước cũng không nhường.
Ngụy Quân... rất muốn chết.
Bản Thiên Đế cũng không muốn vượt Học hải.
Quỷ biết cái Học hải vớ vẩn này dễ vượt như vậy.
Từ Trần Già đến Vương Hải đều nói cho hắn có khả năng chết ở trên Học hải, Ngụy Quân là ôm tâm tính muốn chết đi vượt Học hải.
Hơn nữa hắn căn bản chưa phát lực...
Trời biết làm sao đã đánh xuyên qua lại.
Quá ưu tú là lỗi của bản Thiên Đế sao?
Bản Thiên Đế cũng rất tuyệt vọng.
Không được, không thể để nhóm người này thực hiện được, nhỡ đâu thực bị bọn họ cứu được thì xong đời.
Ngụy Quân nghĩ chút, chủ động mở miệng nói: “Đừng hy vọng ta, ta sẽ không là cứu tinh của Nho gia. Từ trước tới giờ không có chúa cứu thế gì cả, tương lai Nho gia cần dựa vào tất cả mọi người của Nho gia. Ta không cứu được Nho gia, cũng đừng hy vọng ta cứu Nho gia. Các ngươi cũng đừng nội chiến, các ngươi mới là lực lượng trung kiên của Nho gia. Các ngươi đoàn kết cùng một chỗ, chính là tương lai của Nho gia. Nếu bởi vì ta hai bên xung đột, vậy mồi lửa Nho gia hôm nay sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ.
Vương Hải, ngươi giết ta đi. Sau khi giết ta, các Đại nho này cũng sẽ không xung đột với ngươi nữa. Không có ai sẽ tranh cãi vì một người chết, chỉ cần ta chết, thiên hạ thái bình.
“Vương Hải, động thủ đi, vì Nho gia ổn định.”
Vương Hải: “...”
Không đợi lão mở miệng, Phục Văn Tuyên kích động trước nói: “Tiền bối ngươi thấy chưa? Đây mới là hy vọng thật sự của Nho gia chúng ta. Hắn tình nguyện bản thân đi chết, cũng không muốn Nho gia chúng ta phân liệt, đây là Ngụy Quân đó. So sánh với hắn, tiền bối ngươi không cảm thấy mình quá ích kỷ sao?”
Ngụy Quân tức muốn giết người.
Ngươi con mẹ nó biết đọc hiểu không?
Vương Hải cũng bị chọc tức mà cười: “Lão phu ích kỷ? Con cái lão phu đều bị hoàng thất Đại Càn thiết kế mà chết, người thân bạn bè càng thương vong vô số. Nhưng lão phu vì tương lai Nho gia, chủ động đề nghị hợp tác với hoàng thất Đại Càn, gác lại thù hận. Mười năm qua, ân sâu phụ hết, người thân chết cả, tất cả vì Nho gia, ta ích kỷ?”
“Đúng, tiền bối ngài ích kỷ.” Phục Văn Tuyên bất chấp mọi giá, mạo phạm can gián thẳng nói: “Tiền bối nhìn như là nghĩ cho Nho gia, nhưng hiện nay có lựa chọn tốt hơn đạo chủ vẫn như cũ kiên trì suy nghĩ của ngươi, chẳng lẽ thật sự không phải vì hư danh sao? Ngài lúc ban đầu gác lại thù hận lựa chọn hợp tác cùng hoàng thất Đại Càn, giành được chúng ta nhất trí khen ngợi, cực kỳ kính nể. Nhưng Nho gia không đề xướng lấy ơn báo oán, tiền bối, nếu vì hư danh cỡ này, liền từ bỏ lựa chọn tốt hơn, rất không khôn ngoan.”
“Làm càn, ngươi lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.” Vương Hải nổi giận.
“Vậy xin tiền bối nương tay, đừng hạ sát thủ đối với Ngụy Quân, Phục mỗ nguyện chịu tội thay Ngụy Quân.” Phục Văn Tuyên nói.
Ngụy Quân: “...”
Hai ta rất quen thuộc sao?
Ngươi con mẹ nó thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh rồi.
Bản Thiên Đế không phải vượt cái Học hải thôi sao, cần liếm như vậy?
Ngụy Quân rất tuyệt vọng.
Vương Hải hít sâu một hơi, vẻ mặt có chút suy sút.
Nhìn Phục Văn Tuyên kiên định, Vương Hải nhíu mày nói: “Phục Văn Tuyên, ngươi từng học số khoa chứ?”
“Đương nhiên, số khoa là một trong sáu khoa của Nho gia ta, Phục mỗ rất am hiểu.” Phục Văn Tuyên nói.
Số khoa chính là tính số, cũng chính là toán học.
Toán học của thế giới này không phát triển bằng kiếp trước của Ngụy Quân, nhưng cũng không thể khinh thường.
Bởi vì Nho gia luôn luôn phát triển số khoa.
Mặc gia thì càng không cần phải nói.
Vương Hải trầm giọng nói: “Ngươi đã từng học số khoa, nên biết 6 cộng 3 bằng 9, 5 cộng 4 cũng bằng 9, phương thức làm việc của ngươi cũng không phải phương thức duy nhất. Mọi người đều chỉ sống một đời, ngươi dựa vào cái gì nói ta sai rồi?”
Phục Văn Tuyên không còn lời nào để chống đỡ.
Dù sao lão chỉ sống một đời.
Ánh mắt của Vương Hải nhìn về phía Ngụy Quân: “Ngụy Quân, ngươi trả lời ta, mọi người đều chỉ sống một đời, ngươi dựa vào cái gì nói ta sai rồi?”
Ngụy Quân: “...”
Cái này bản Thiên Đế quả thật có thể trả lời ngươi.
Bởi vì bản Thiên Đế sống không chỉ một đời.
Nhưng Ngụy Quân muốn chết, cho nên Ngụy Quân lười tuyệt sát Vương Hải.
Mang Vương Hải tuyệt sát, Vương Hải không giết hắn làm sao bây giờ?
Ngụy Quân chỉ là bình tĩnh nói: “Ta chưa nói ngươi sai lầm rồi nha, ngươi vẫn là nhanh xuống tay giết chết ta đi. Giết ta, nội loạn Nho gia tự giải.”
Khóe miệng Vương Hải giật giật.
Mẹ kiếp, Ngụy Quân ngay cả bậc thang cũng không cho lão, thế này bảo lão mượn dốc xuống lừa như thế nào?
“Xin tiền bối cân nhắc.”
Phục Văn Tuyên tuy không đáp được Vương Hải, nhưng mà lại không có ý tứ thay đổi suy nghĩ của mình.
Không chỉ có hắn.
Các Đại nho bên cạnh hắn cũng đều chưa di động bước chân.
“Xin tiền bối cân nhắc.”
“Các ngươi... Thật sự muốn ngăn ta?” Sắc mặt Vương Hải âm trầm.
“Tiền bối, ngươi tính toán, là vì Nho gia khai vạn thế thái bình. Ngụy Quân tính toán, là vì vạn thế khai thái bình.
Nho gia nếu muốn tiến bộ, hy vọng chỉ ở Ngụy Quân, ở một thế hệ mới, không ở chúng ta. Chúng ta một bộ đó nếu đi thông, Nho gia mấy năm nay cũng sẽ không như mặt trời sắp lặn.
Nho sinh chúng ta lúc ban đầu đọc sách thề, đều không phải vì lợi riêng mình. Tiền bối, Thánh nhân tại thượng, nếu ngài muốn giết người, chúng ta đều có thể giết, chỉ nguyện ngài buông tha Ngụy Quân. Có hắn, Nho gia liền có hi vọng. So với hoàng thất, chúng ta càng tin tưởng Ngụy Quân hơn.”
“Chúng ta đều có thể chết, nhưng Ngụy Quân không được.”
Một tiếp một Đại nho đứng ở trước mặt Ngụy Quân.
Trái tim Ngụy Quân rất mệt mỏi.
Bản Thiên Đế cũng không quen biết các ngươi mà.
Chu Phân Phương bảo vệ ta cũng chưa tích cực bằng các ngươi.
Vương Hải, ngươi tuyệt đối đừng nhát gan.
Giết chết bản Thiên Đế, mau giết chết.
Vương Hải chưa nghe được tiếng lòng của Ngụy Quân.
Nhìn thấy đại đa số người thế mà bắt đầu ủng hộ Ngụy Quân, Vương Hải cố gắng khống chế cơn giận của mình, vung tay lên, phẫn nộ nói: “Cút hết.”
Trời đất xoay chuyển, Ngụy Quân rời khỏi Học hải.
Một lát sau, trước Học hải chỉ còn lại có Vương Hải.
Lại một lát sau, Vương thượng thư xuất hiện ở trước Học hải, sau khi nhìn thấy Vương Hải, hỏi dò: “Ông, Đế đảng trong Nho gia đều chết sạch chưa?”