Chương 67. Ta hỏi một chút còn có ai (2)
Chân của Lục Nguyên Hạo cũng mềm nhũn.
Hắn run rẩy nới với Nguỵ Quân: “Nghe nói Cơ Soái muốn giết ai ở trong nhà thì sẽ đưa đối phương tới từ đường.”
Mắt Nguỵ Quân sáng lên.
Cơ Soái quả đúng là một nhân tài.
Tốt nhất đừng khiến ta thất vọng.
Mà lần đầu tiên gặp Cơ Soái, Nguỵ Quân cũng không hề thất vọng.
Lúc này Cơ Soái mặc áo giáp, lặng lẽ đứng trước bài vị tổ tiên của nhà họ Cơ.
Nguỵ Quân và Cơ Soái nhìn nhau, họ dường như không nhìn thấy một người, mà là một biển xác chết vô tận.
Có vô số oan hồn đang kêu rên, vô số Yêu ma đang mắng chửi, đao cùng thương, máu và lửa, một trận đại chiến thảm liệt đập thẳng vào mặt mà đến, là khí tràng sát lục của Cơ Soái.
Binh lính bình thường mà nhìn thấy Cơ Soái, đương nhiên sẽ vì dáng vẻ đằng đằng sát khí của Cơ Soái doạ sợ.
Nhưng Cơ Soái lại phát hiện Nguỵ Quân không những không sợ, ngược lại khoé miệng còn nhếch lên cười.
Đây là một dũng sĩ thực sự, không hề sợ cái chết xuất phát từ trong lòng, không phải là giả vờ.
Trong lòng Cơ Soái thầm khen ngợi, nhưng vẫn lộ ra dáng vẻ nghiêm nghị.
Nguỵ Quân không sợ hăn, không có nghĩa là những kẻ khác cũng không sợ.
Lúc này Lục Nguyên Hạo đang níu lấy cánh tay của Nguỵ Quân.
Nếu thực sự phải giao đấu, Cơ Soái biết sẽ không phá được thế phòng bị của hắn.
Nhưng cho dù không phá được thế phòng bị, cũng thành công doạ cho bọn họ sợ.
"Thật đáng sợ."
“Nguỵ đại nhân, đỡ ta, chân ta mềm nhũn ra rồi.”
Ngụy Quân: ". . ."
Lúc này hắn cũng không biết tên mập này đang diễn kịch hay là thật nữa.
Nhưng những người khác trong Cơ gia chắc chắn không phải diễn kịch.
Ngoại trừ Bạch Khuynh Tâm và Cơ Lăng Vân lạnh nhạt đứng ở ngoài, thì những người khác ở bên trong bao gồm cả Cơ Đãng Thiên mặt mày đều trắng bệch.
Nguỵ Quân nhìn thoáng qua, trong lòng thầm khen hay.
"Cơ Soái, chẳng lẽ những người này đều là hài tử của ngươi?" Nguỵ Quân thành thật hỏi..
Cơ Soái gật đầu: “Khiến Nguỵ đại nhân chê cười rồi, ngoại trừ Lăng Vân thì không có ai được việc cả.”
Thật ra Nguỵ Quân không hề chê cười, ngược lại rất bội phục Cơ Soái: “Cơ Soái thật biết sinh mà, cho ngài một phụ nữ mà ngài có thể tạo ra cả một gia tộc, thật sự là một tấm gương mẫu mực.”
Nguỵ Quân thực sự cảm thấy Cơ Soái rất trâu bò.
Hắn vừa xem qua một chút, vậy mà có tận mười bốn đứa con.
Tám nam sáu nữ.
Lớn nhất là Cơ Lăng Vân thì bao nhiêu tuổi Nguỵ Quân không rõ, nhưng đứa ít nhất cũng phải năm sáu tuổi.
Đỉnh thật, Cơ Soái quả là bảo đao không già.
Quốc gia ở kiếp trước của hắn nếu có nhân tài như Cơ Soái thì nhất định có thể cống hiến cho đất nước rất nhiều.
Sinh nhiều con, cống hiến sức lực cho việc sản xuất nhân khẩu.
Cơ Soái: ". . ."
Hắn không thể lý giải nổi suy nghĩ của người trẻ ngày nay.
Rốt cuộc là ngươi muốn thảo luận với ta về vấn đề sinh con sao?
Hơn nữa. . .
“Người thực sự không sợ ta?” Cơ Soái tiến lên phía trước một bước.
Áp lực mà hắn gây ra cho đám người Ngụy Quân đột nhiên tăng lên.
Đáng tiếc, Nguỵ Quân không hề có cảm giác gì.
“Vì sao mà ta phải sợ ngươi?”
"Hiện tại ngươi quả thật thực hơi khó giải quyết, rất nhiều người muốn giết ngươi, nhưng họ lại không dám xuống tay. Nhưng mà nếu ta muốn giết ngươi, thì kinh thành không ai có thể ngăn được." Cơ Soái lạnh lùng nói.
Lúc này Nguỵ Quân rất muốn hát lên lên để biểu lộ sự hưng phấn của hắn hiện tại.
Tốt quá rồi.
Đây mới đúng là đại lão.
Trẫm rất thưởng thức ngươi nha.
Đương nhiên, hắn sẽ không chủ động đòi chết, mà chỉ có thể ngạo nghễ nói: “Dân bất úy tử, nại hà dĩ tử cụ chi (Khi dân không sợ chết, làm sao lấy cái chết làm cho họ sợ được - Đạo Đức Kinh).”
Cơ Soái và Nguỵ Quân nhìn nhau, hắn thật sự không phát hiện ra một chút cảm xúc e ngại nào của Nguỵ Quân thì lên tiếng khen ngợi xuất phát từ trong lòng: “Nghe uy danh của Nguỵ đại nhân đã lâu, nay gặp mặt thì quả đúng là một hảo hán chân chính.”
Ngụy Quân: ". . ."
Ngươi đừng khen ta nữa.
Mau giết ta đi.
Nhất định phải giết ta.
Cơ Soái cũng không biết được những suy nghĩ này của Nguỵ Quân, hắn rời ánh mắt từ Nguỵ Quân sang người Cơ Đãng Thiên.
"Quỳ xuống."
Cơ Đãng Thiên không nói lời nào liền quỳ xuống, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh trên đường đến đây.
“Ta đã biết mọi chuyện rồi, ngươi còn gì muốn nói không?” Cơ Soái thản nhiên nói.
Lúc này sắc mặt buồn tẻ của Cơ Đãng Thiên đã biến mất, hắn trở nên cực kì bình tĩnh, thậm trí có thể nói là cực kì cơ trí.
“Bẩm phụ thân, sự việc hôm nay là có nguyên nhân.”
"Nói."
“Tuy Dương đại soái đã chết, nhưng thuộc hạ của hắn vẫn còn sống. Phụ thân hiện tại là người số một trong quân đội, nhưng nhiều thuộc hạ của Dương đại soái lại tỏ vẻ bằng mặt nhưng không bằng lòng, vốn dĩ không biết rõ được có trung thành với phụ thân hay trung thành với Dương đại soái. Nhân cơ hội này con đã chọc giận nhà họ Dương, nguyên nhân chính là muốn để cho đám người này lộ ra, giúp phụ thân nhìn thấu bọn chúng.”
“Ngươi suy nghĩ nhiều vậy cơ à, đã biết suy nghĩ thay ta rồi.” Cơ Soái thản nhiên nói.
Cơ Đãng Thiên trầm giọng nói: “Phụ thân là gia chủ của Cơ gia, con là con trai của người, vì Cơ gia mà cố gắng hết mình. Phụ thân có địa vị cao trong quân đội, thì địa vị của con tại Trường Sinh Tông mới vững chãi.”
“Rất tốt, xem ra ngươi còn biết suy nghĩ, đây là lí do mà hôm nay ngươi giở trò như vậy?” Cơ Soái nheo mắt.
Cơ Đãng Thiên rất nhanh cúi đầu nói: “Còn có nguyên nhân khác, xin phụ thân cho những người khác lui xuống, con có chuyện muốn bẩm báo.”
“Nói thẳng đi.” Cơ Soái nói: “Giữ bí mật đối với ta có là gì, không cần phải lo lắng.”
Cơ Đãng Thiên nghe theo lời Cơ Soái, nói: “Quốc sư nghi ngờ Dương đại soái Dương Tam Lang vẫn chưa chết, cho nên phái đệ tử đi tìm Hầu Biên Tiên, sau đó buộc hắn phải hiện thân.”
Bí mật này khiến mọi người khiếp sợ, kể cả hai mắt của Nguỵ Quân cùng Cơ Soái cũng hơi co rút lại, quả nhiên là một tin chấn động.
“Có bằng chứng không?”
“Con không rõ, nhưng Quốc sư sẽ không nói bừa.” Cơ Đãng Thiên nói.
“Bắt bọn chúng lộ diện, sau đó thì sao?” Cơ Soái hỏi
Cơ Đãng Thiên nói: “Đương nhiên là giết chết, nếu Dương đại soái không chế thì địa vị của phụ thân sẽ bị uy hiếp.”
Lục Nguyên Hạo hơi run rồi.
Trong lúc vô tình hắn biết được một bí mật lớn.
Cơ Soái nhất định sẽ giết người diệt khẩu.
“Nguỵ đại nhân, lát nữa nhớ là phải cùng nhau chạy.” Lục Nguyên Hạo nhỏ giọng nói.
Nguỵ Quân cũng mặc kệ Lúc Nguyên Hạo.
Bí mật này cũng khiến hắn kinh ngạc, khiếp sợ rồi mừng như điên.
Tốt lắm.
Việc này không thể để người ngoài biết, Cơ Soái nhất định sẽ giết mình vì lí do đó.