Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 117: Làm khách (Trung) (1)

Chương 117: Làm khách (Trung) (1)



* * *

Tô Trầm cười mà không đáp, nhưng nhìn bộ dạng đó của hắn, ngược lại thật sự có khả năng này.
Lâm Viễn Kiều hừ một tiếng: “Thôi, chuyện Lâm gia ta đáp ứng ngươi, sẽ không đổi ý. Ngươi đã muốn đi vườn thú, có thể được cái gì, đều là phúc phận của ngươi. Nhưng ta cũng nói trước, Lâm phủ chỉ mời ngươi, trừ ngươi, người khác không trong hàng ngũ hoan nghênh.”
Tuy không tình nguyện, Lâm gia chung quy là đồng ý.
Lâm gia sở dĩ sẽ đáp ứng Tô Trầm, thứ nhất là bởi vì đồ gia truyền của bọn họ đã dùng toàn bộ ở trên thân Lam Dạ, giá trị vườn thú giảm mạnh, không sợ Tô Trầm trộm đi cái gì. Thứ hai cũng là bởi vì Tô Trầm là người mù, cho dù thực có gì, hắn cũng không nhất định có thể nhìn ra được.
Cho nên trừ Tô Trầm, bọn họ sẽ không để bất luận kẻ nào tiến vào.
Đương nhiên bọn họ sẽ không ngờ được, mục đích của Tô Trầm ngay từ đầu đã không ở trên đó.
Nhìn Lâm Viễn Kiều, Tô Trầm mỉm cười nói: “Đó là tất nhiên.”
——————————
Một ngày này, Tô Trầm rốt cuộc tiến vào vườn thú Tô gia.
Không lén lút như lần trước nữa, mà là quang minh chính đại tiến vào.
Giống đang đi dạo vườn hoa sau nhà mình, Tô Trầm chắp tay sau lưng một đường nhàn nhã bước đi.
Bên tai nghe được là tiếng gào tiếng hót của hung thú, ngửi được là gió tanh chỉ hung thú có.
Ở phía sau hắn còn dẫn theo hai người, đều là con em thế hệ thứ ba của Lâm gia. Một người tên là Lâm Nhạc Hàn, một người tên là Lâm Thủ Nghiệp.
Đối với hai gã con em thế hệ thứ ba mà nói, đi cùng một người mù dạo vườn thú, hiển nhiên là chuyện cực nhàm chán. Nhưng đây là gia tộc dặn dò, bọn họ không thể không làm.
Cả quãng đường, trái lại cũng không thấy Tô Trầm làm gì, cứ như vậy vòng quanh vườn thú một vòng, thế mà dần dần ra khỏi vườn thú.
Lâm Thủ Nghiệp nói: “Bên kia không phải vườn thú nữa.”
“Là cấm khu sao?” Tô Trầm hỏi lại.
Lâm Thủ Nghiệp gãi gãi da đầu: “Cái đó thì không phải.”
“Vậy là được rồi.” Tô Trầm cười tiếp tục tiến lên.
Phương hướng tiến lên, thế mà lại là bên hồ nhỏ, nơi Cố Khinh La ở.
Cố Khinh La lúc này ngồi ở trong đình nhỏ bên hồ, nhìn bóng người Tô Trầm, ánh của nàng nổi lên một tia sáng.
Gã này, hắn thế mà thật sự làm được rồi.
Đúng vậy, mục đích thật sự Tô Trầm vào vườn thú, chính là vì gặp Cố Khinh La.
Từ trước tới nay, Tô Trầm và Cố Khinh La đều là hảo hữu bí mật, không người nào biết.
Nhưng như toàn bộ người hữu tình, thật ra Tô Trầm và Cố Khinh La đều dần dần chưa hài lòng với loại quen biết này.
Bọn họ hy vọng có thể có một cơ hội, để hai người thật sự “quen biết”, mà không cần giống Tố Phong đường nữa, rõ ràng gặp nhau, lại đi qua như chưa từng quen biết.
Dưới loại tình huống này, Tô Trầm cũng luôn luôn tìm kiếm cơ hội.
Lâm Nghiệp Mậu, hiển nhiên chính là đường dẫn cho hắn và Cố Khinh La quen biết.
Thời khắc đó Làm Cố Khinh La nhìn thấy Tô Trầm, mắt đẹp nổi lên thần thái hưng phấn.
Nàng đi ra khỏi đình nhỏ, ra đón.
Lâm Nhạc Hàn và Lâm Thủ Nghiệp đã đi vào trước một bước, đồng loạt hướng Cố Khinh La thi lễ.
Lâm Nhạc Hàn nói: “Quấy rầy Cố nhị tiểu thư rồi.”
“Xin hỏi vị này là...” Cố Khinh La biết rõ còn cố hỏi.
Lâm Nhạc Hàn liền đem Tô Trầm giới thiệu một phen, lại đem chuyện trước đó kể lướt qua một lần, nói: “Đại gia và nhị gia đã đáp ứng Tô tứ thiếu có thể tùy ý đi lại ở Lâm phủ, không ngờ hắn không dạo vườn thú, lại chạy tới nơi này, quấy rầy nhị tiểu thư rồi.”
“Thì ra là như thế.” Cố Khinh La ra vẻ ngạc nhiên nói: “Không sao, ta cũng ngưỡng mộ đại danh Tô gia tứ thiếu gia đã lâu, không ngờ hôm nay có duyên gặp. Gặp chính là có duyên, đã đến không bằng tiến vào ngồi chút đi, Hương Ngọc, chuẩn bị trà!”
Lâm Nhạc Hàn và Lâm Thủ Nghiệp đồng thời ngẩn ngơ.
Cố Khinh La đến Lâm gia cũng đã hai năm thời gian, lại chưa bao giờ nghe nói nàng thể hiện thân thiện đối với ai.
Không ngờ hôm nay lại nể mặt Tô Trầm như vậy.
Gặp quỷ, chẳng lẽ Lâm gia ta nhiều nam nhi tốt vậy, không một ai so sánh được với Tô Trầm hắn sao?
Trong lòng hai người đồng thời thấy khó chịu.
Khó chịu thì khó chịu, khó có cơ hội ngồi chung bàn cùng uống với Cố Khinh La, đó là chuyện bao nhiêu người hâm mộ cũng không được, hai người đã là đã đi tới.
Cố Khinh La quay đầu, nhìn về phía bọn họ: “Ta chưa nói muốn mời các ngươi mà.”
Kiến trúc nhỏ bên hồ, ỷ thủy ôi lan, sóng biếc bồng bềnh, gió mát miên man.
Tô Trầm ngồi ở trong đình bên hồ, nhìn cái tay thon của Cố Khinh La nâng ấm ngọc, khéo léo rót trà, có một phen tư vị khác.
Trước kia hắn và Cố Khinh La gặp mặt, đều là trong rừng nhỏ sau núi, vừa gặp mặt không phải so chiêu thì là tắm rửa, hoặc là bí mật bàn bạc chuyện về Táng Linh Đài, thẳng tới hôm nay mới rốt cuộc có cơ hội kiến thức được một mặt khác của Cố Khinh La.
Rốt cuộc là tiểu thư ra từ gia đình tôn quý, làm việc trước mặt người ta, trong cái giơ tay nhấc chân cũng mang theo một luồng quý khí.
Nhìn bộ dáng nàng bây giờ, lại nghĩ bộ dạng ngốc nghếch không gò bó của Cố Khinh La khi ở trước mặt mình, Tô Trầm chỉ cảm thấy quả nhiên mỗi nữ tử thiên tiên hạ phàm, đều có một mặt không muốn ai biết của bản thân mà.
Mình là may mắn, bởi vì là người mù, cho nên Cố Khinh La không có phòng bị đối với hắn, không hề giữ lại triển lãm bản thân, cũng bởi vậy mới thành bạn tốt của nàng.
Đổi một người khác, nếu muốn làm được điểm ấy, sợ là không dễ.
“Đúng rồi, ngươi còn chưa nói với ta ngươi là như thế nào bắt được Lâm Nghiệp Mậu?” Vừa rót trà, Cố Khinh La vừa nói: “Lâm Nghiệp Mậu dùng ta Cố gia huyết linh dược tề, thực lực tiến nhanh, muốn bắt hạ hắn không dễ dàng đi?”
“Thực lực hắn mạnh bao nhiêu, ta không rõ, nhưng bắt hắn không tốn sức gì cả.” Tô Trầm liền đem tình hình lúc trước quyết đấu Lâm Nghiệp Mậu lần lượt kể cho Cố Khinh La nghe.
Nghe được Tô Trầm chỉ dùng một con Thực Kim Trùng và Cương Nham đã thành công đánh lén Lâm Nghiệp Mậu, Cố Khinh La lại nhịn không được cười to lên.
Cố gia đại tiểu thư dịu dàng ngọt ngào, tú lệ đáng yêu, cười không lộ răng, thanh thuần điềm tĩnh ở Lâm gia là có tiếng, nhân vật bình thường đừng dễ dàng nghĩ đạt được một nét mặt hoà nhã của nàng, cho dù thiên chi kiêu tử Lâm gia ở trước mặt nàng cũng cẩn thận nói chuyện.
Hôm nay cười như vậy, vẫn là lần đầu.
Xa xa Lâm Nhạc Hàn và Lâm Thủ Nghiệp nhất thời nhìn đều choáng váng.
Tô Trầm không biết nụ cười này đáng quý, chỉ là cùng Cố Khinh La tiếp tục tự mình nói chuyện phiếm.
Bên này Cố Khinh La nói: “Ngươi nhốt hắn nhiều ngày như vậy? Cũng không cảm thấy nhàm chán.”
Tô Trầm liền nói: “Sao có thể nhàm chán, bắt hắn, đối với ta vẫn có chút tác dụng.”
“Tác dụng gì.”
“Nghiên cứu Đằng Xà huyết mạch.”
“Nghiên cứu Đằng Xà huyết mạch?” Cố Khinh La ngạc nhiên mở to mắt.
“Đúng!” Tô Trầm rất khẳng định gật đầu.
Hắn cũng chưa tính ở trên chuyện này giấu diếm Cố Khinh La, cũng không cần thiết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất