Chương 122: Thành ý (Thượng)
* * *
Trong thôn trang có mấy chục căn phòng ốc, Dạ Mị mang theo Tô Trầm trực tiếp tiến vào trong một gian phòng cổ xưa cũ nát nhất. Sau khi tới một gian để đồ mở ra, mò cơ quan bên trong, chỉ thấy một bức tường tự động mở ra, hiện ra một đường hầm tối om.
Mang theo Tô Trầm tiến vào đường hầm, sau khi đi qua một khoảng cách dài, lúc này trước mắt mới là một mảng rộng rãi sáng sủa.
Thì ra đây là một không gian khổng lồ trong lòng đất. Không gian bị ngăn thành từng tầng một, như gian phòng.
Nơi Tô Trầm tiến vào chính là đại sảnh, giờ phút này trong sảnh đang có vài người đứng, thế mà đều là người Tô Trầm từng gặp.
Bốn người Đồng Lộc, Thanh Bạch, Yên Hỏa, A Luân.
Về phần Ba Long thì không có mặt, Tô Trầm nhớ Dạ Mị từng nói, Ba Long và tổ chức này chỉ là quan hệ hợp tác, không thật sự lệ thuộc bọn họ, cho nên loại địa phương này không thấy hắn cũng không kỳ quái.
Trừ bốn người này, còn có một vị lão nhân, tuy Tô Trầm chưa từng thấy bộ dáng của lão, nhưng theo bản năng, Tô Trầm lại cảm thấy mình có thể không phải lần đầu tiên tiếp xúc đối phương.
Quả nhiên, ngay sau đó vị lão nhân kia đã cười nói: “Tô công tử, rốt cuộc lại gặp mặt rồi.”
Nghe được giọng này, Tô Trầm cũng cười: “Tang lão.”
Lão nhân trước mắt, chính là vị Tang lão kia lúc trước bị hắn trong lúc vô ý nghe lén được nói chuyện.
Xem ra, lão chính là người chủ sự nơi này, nhưng khẳng định không phải phía chủ sự cao nhất của tổ chức này.
Tang lão đã nói: “Một lần vô ý cơ mật tiết lộ, vốn tưởng là phiền toái to lớn, không ngờ cuối cùng phát triển trở thành hợp tác chiều sâu như bây giờ, quả nhiên vận mệnh luôn tràn ngập ly kỳ.”
Tô Trầm thản nhiên nói: “Ta lại càng muốn lý giải thành thế sự vô thường, họa phúc dựa vào nhau.”
Tang lão nghe xong ngẩn ngơ, sau đó cười to lên: “Ha ha, nói rất hay. Vận mệnh chung quy là bản thân nắm giữ, có thể có sự phát triển như vậy, cùng với nói là vận mệnh, không bằng nói là Tô công tử tự mình cố gắng tạo ra. Đến, Tô công tử mời ngồi.”
Đại sảnh có vị trí tiếp đãi khách nhân chuẩn bị sẵn.
Tô Trầm tiến lên ngồi xuống, thuận tiện nói vài câu với bọn Thanh Bạch Đồng Lộc, quen biết một hồi, khách khí vài câu cũng là cần thiết.
Tang lão đích thân rót trà cho Tô Trầm, nói: “Tự giới thiệu trước một lần, bỉ nhân Tang Trăn, bây giờ là người phụ trách Vĩnh Sinh Điện Phủ ở bắc bộ Tam Sơn quận, công việc Táng Linh Đài lần này, cũng là do ta phụ trách.”
“Vĩnh Sinh Điện Phủ?” Vẻ mặt Tô Trầm làm bộ không biết.
Tang Trăn cười nói: “Tô công tử không cần giả không biết. Như ngươi nói, tín nhiệm mới là cơ sở của hợp tác. Ngươi nếu lại nói với ta, ngươi không đoán ra chúng ta là loại người nào, vậy hai chữ thành ý này cũng không cần nhắc tới nữa.”
Tô Trầm nghĩ nghĩ, nói: “Nói như vậy, một lần đó lúc bán ta nguyên kỹ, các ngươi đã cố ý hướng ta để lộ thân phận?”
Tang Trăn chưa trả lời thẳng, chỉ nói: “Một tổ chức nếu muốn phát triển, thì không thể thật sự để bản thân chôn sâu trong lòng đất. Mở rộng là cơ sở tất nhiên, mà thử là khúc nhạc dạo của mở rộng. Tô công tử biểu hiện khiến chúng ta vui mừng, cũng làm chúng ta thưởng thức, cho nên tổ chức đã sớm đem Tô công tử xếp vào thành viên quan trọng trong tương lai. Về phần bây giờ cũng chỉ là chuyện thuận nước đẩy thuyền, ngươi đã muốn tín nhiệm, chúng ta liền cho ngươi tín nhiệm. Xem, chỗ căn cứ này là cứ điểm bí mật của Vĩnh Sinh Điện Phủ ở Lâm Bắc thành. Thế nào? Phần thành ý này có đủ hay không?”
Tô Trầm lắc đầu: “Ta cũng không tính trở thành thành viên chính thức của quý tổ chức. Nếu có thể, ta càng muốn giống Ba Long đại nhân, lấy thân phận hợp tác xuất hiện. Mặt khác so sánh với trăm vạn nguyên thạch, từ bỏ một cứ điểm bí mật cũng không tính là gì.”
“Ngươi cũng xứng!” A Luân tức giận nói.
Cái gọi là hợp tác, đó là chạy song song, người có tư cách đặt song song mới có tư cách nói chuyện hợp tác. Như Ba Long loại cấp bậc này, nghiêm khắc mà nói không tính là hợp tác, mà chỉ có thể là thuê.
Tô Trầm thế mà vừa mở mồm đã là quan hệ hợp tác, khẩu khí này quả thực có chút lớn, cũng khó trách A Luân phẫn nộ.
Tang Trăn lại cản hắn, cười nói: “Vĩnh Sinh Điện Phủ sẽ không tùy tiện hợp tác với ai, muốn thành lập loại quan hệ này cần chứng minh giá trị của mình trước, cái này có thể tạm thời không vội. Về phần trăm vạn nguyên thạch đương nhiên chỉ là nói, đừng nói trong Táng Linh Đài không có nhiều tài phú như vậy, cho dù có, cũng không có khả năng cho ngươi.”
“Bên trong có cái gì?”
“Tô công tử từng nghe nói Tát Khắc Năng Hạch sao?”
“Tát Khắc Năng Hạch?” Tô Trầm nhớ lại một phen, đột nhiên nghĩ racái gì, thất thanh kêu lên: “Năng lượng chi nguyên?”
“Đúng! Năng lượng chi nguyên.” Trên mặt Tang Trăn hiện ra nét hài lòng: “Tô công tử quả nhiên là gia học sâu xa, ngay cả năng lượng chi nguyên cũng biết.”
Có thể không biết sao?
Đó là tồn tại nổi tiếng ngang với máy rút lấy huyết mạch, trấn quốc chi bảo của Vũ tộc.
Năm đó Áo Thế đế quốc diệt vong, năm đại tộc chia cắt Áo Thế đế quốc, bí bảo vô số, trong đó Nhân tộc được bảo vật có giá trị nhất là máy rút lấy huyết mạch, Vũ tộc đạt được chính là năng lượng chi nguyên, cũng coi đây là trung tâm thành lập Thiên Không thành, thành lập Vân Tiêu quốc độ.
Nói chính xác, năng lượng chi nguyên thật ra là xưng hô thống nhất, có rất nhiều vật phẩm có chứa đặc tính năng lượng đều có thể gọi là năng lượng chi nguyên, nguyên thạch trên trình độ nào đó cũng có thể tính là năng lượng chi nguyên.
Mà cái kia của Vũ tộc, là năng lượng chi nguyên mạnh nhất.
Nó có thể cung cấp năng lượng đủ để chống đỡ một thành thị loại lớn phi hành trên bầu trời, năng lượng mạnh mẽ có thể tưởng tượng.
Bản thân nó chính là một công trình thật lớn, là một trang bị năng lượng siêu cấp khổng lồ, có thể tự động từ không trung hấp thu nguyên lực và chuyển hóa thành năng lượng thuần túy nhất cung cấp.
Loại trang bị năng lượng này là do Áo tộc đại sư thời đó Y Sa Đa • Tát Khắc lãnh đạo phát minh, bởi vậy có cái tên chuyên thuộc về hắn, gọi là Tát Khắc Năng Hạch.
Tang Trăn bây giờ nói ra cái tên Tát Khắc Năng Hạch này, quả thực đã dọa Tô Trầm nhảy dựng.
Nếu trong Táng Linh Đài có Tát Khắc Năng Hạch, vậy tuyệt đối là tài phú dùng toàn bộ Tam Sơn quận cũng không đổi được.
Năm đại tộc có thể ngay cả lông mày cũng không cần nhíu, lập tức vì nó khởi xướng một cuộc chiến tranh.
Cuối cùng Tang Trăn lại bồi thêm một câu: “Đây đương nhiên không phải Tát Khắc Năng Hạch cấp bậc Thiên Không thành. Nói chính xác, Tát Khắc Năng Hạch thật ra tổng cộng chia ra ba cấp bậc, một loại chính là Tát Khắc Năng Hạch cấp thành có thể duy trì một thành thị vận chuyển. Thứ như vậy, Áo tộc chỉ phát minh một cái, lắp ở trên Thiên Không thành. Còn có chính là Tát Khắc Năng Hạch cấp hạm trên phù không hạm dùng. Năng hạch như vậy trái lại có một chút phân tán các nơi, nhưng cũng không gặp quá nhiều. Cuối cùng chính là Tát Khắc Năng Hạch cấp khí chuyên môn cho nguyên cấm ma ngẫu sử dụng.”