Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 125: Thành ý (Hạ) (2)

Chương 125: Thành ý (Hạ) (2)



* * *

Trong phòng, một lão nhân đang bận rộn điều phối dược tề. Vô luận là bàn làm việc của lão nhân kia, hay là công cụ trên bàn làm việc, thoạt nhìn đều tiên tiến hơn so với Ô Nhĩ Lý Khắc nhiều lắm.
Nhưng xuất sắc nhất vẫn là thủ pháp chế thuốc của lão nhân.
Tay lão linh hoạt như mỗi ngón tay đều có tư duy độc lập của mình, ở không trung nhảy nhót múa lên, như tấu ra một khúc nhạc hoa lệ. Mà theo ngón tay lão vung lên, là từng phần thuốc bột, nước thuốc, viên thuốc đang không ngừng đưa vào, hòa tan, đun nóng, phản ứng. Cuối cùng lại hỗ trợ lẫn nhau, ảnh hưởng lẫn nhau, sinh thành lẫn nhau...
Nhưng cho dù như vậy, đến cuối cùng kết quả vẫn chưa chắc lý tưởng.
Phành!
Theo một tiếng vang nhỏ, dược tề trong tay lão nhân nổ tung.
“Đáng chết! Ta lại thất bại rồi! Ta thế mà lại thất bại rồi!” Lão nhân phẫn nộ gầm rú.
Lão quay đầu nhìn Tô Trầm và Tang Trăn: “Đều là các ngươi! Đều là các ngươi tiến vào khiến ta phân tâm. Ta đã sớm nói khi ta làm việc đừng quấy rầy ta.”
Tang Trăn nói với Tô Trầm trước: “Đây là Phong đại sư, cung phụng chúng ta mời đến, cũng là cố ý vì chuyện Táng Linh Đài mà mời đến. Phong đại sư giá trị con người cực cao, không dễ mời nổi, nếu không phải nghe nói nơi này có Thi Linh Hoa cũng sẽ không nhận lời mời của chúng ta.”
Sau đó quay đầu nói với lão nhân: “Xin lỗi, Phong đại sư, ta chỉ là có vấn đề muốn hướng ngài thỉnh giáo.”
“Có rắm mau đánh!”
Tang Trăn chỉ chỉ Tô Trầm nói: “Người trẻ tuổi này bên cạnh ta muốn học tập chế tác dược tề, ta muốn ngài cho hắn biết, nếu một người trẻ tuổi từ số không bắt đầu học tập chế tác dược tề, cần bao lâu mới có thể đến mức có thể chế tác Tỉnh Thần Dược Tề?”
“Đạt tới mức chế tác Tỉnh Thần Dược Tề? Vậy cần có hiểu biết đủ sâu đối với dược tề học. Về phần bao nhiêu thời gian sao...” Phong đại sư nhìn nhìn Tô Trầm: “Vậy cần xem thiên phú cùng sự cố gắng của hắn. Thiên tài có thể hai ba năm đã làm được, mà nếu ngu xuẩn, có thể cả đời cũng không làm được. Về phần người trẻ tuổi này, ta thấy hắn giống tên ngu xuẩn to mồm không biết ngượng càng nhiều hơn một chút.”
Vẻ mặt Phong đại sư tràn ngập khinh thường.
Tô Trầm đi qua, cầm lấy một bao thuốc bột đổ vào trong bình.
Phong đại sư giận dữ: “Đừng động vào đồ của ta!”
Tô Trầm không để ý tới lão, chỉ nói: “Có một việc ta muốn sửa đúng Tang Trăn đại nhân, đó là ta không phải bắt đầu từ con số không. Đối với chế tác dược tề, ta có kinh nghiệm.”
Hắn vừa nói, vừa bắt đầu điều hòa bột phấn trong chén, sau đó không ngừng thêm đồ vào trong.
Tuy không làm tới mức như Phong đại sư đem phối thuốc hóa thành nghệ thuật, nhưng cũng rất quy củ, không xuất hiện sai lầm.
Một lát sau, một bình dược tề trị liệu vết thương nhẹ bình thường nhất đã đặt ở trước mặt Phong đại sư.
“Đây là thứ ta dùng khoảng một trăm năm mươi ngày thời gian nắm giữ, ngài thấy thế nào?”
Phong đại sư sờ sờ cằm: “Có chút thiên phú. Mỗi ngày luyện tập hai canh giờ mà nói, bảy tám năm thời gian đại khái có thể đạt tới mức chế tác Tỉnh Thần Dược Tề.”
“Ta có thể mỗi ngày luyện tập ba canh giờ, hơn nữa vừa rồi không phải toàn bộ thực lực của ta.”
“Vậy thì ba đến năm năm.” Phong đại sư không kiên nhẫn nói: “Ta nói các ngươi hỏi cái này để làm gì?”
Tang Trăn trả lời: “Người trẻ tuổi này hy vọng có một ngày dược tề học của hắn trưởng thành tới mức có thể chế tác Tỉnh Thần Dược Tề, sau đó hắn sẽ đích thân dùng Thi Linh Hoa chế tác cho chúng ta.”
“Cái gì? Điều này sao có thể!” Phong đại sư phẫn nộ kêu to lên: “Thi Linh Hoa trong Táng Linh Đài sẽ không chỉ có một đóa, muốn Tỉnh Thần Dược Tề mà nói dùng một đóa là đủ rồi, còn có rất nhiều dược tề cao cấp hơn cũng cần Thi Linh Hoa đấy!”
“Cũng bao gồm thuốc độc đúng không? Ta không muốn nó bị dùng để hại người.” Tô Trầm vừa nói vừa nhìn bàn làm việc của Phong đại sư.
Nơi này có không ít thứ hắn chưa từng gặp.
Một trái tim hung thú bị ngâm ở trong dược tề, còn đang đập thình thịch.
Một cây cỏ trồng ở trong chậu hoa, thế mà lại mọc ra dung nhan của mỹ nữ.
Một cái răng thú lơ lửng có khắc đường vân kỳ lạ, mép bị mài sắc bén như đao.
Tất cả nơi này đều khiến Tô Trầm cảm thấy mới lạ.
Phong đại sư còn đang điên cuồng rít gào: “Ngây thơ! Ngươi biết cái gì? Vũ khí là sẽ không hại người, hại người chỉ là kẻ tay cầm vũ khí. Chúng ta chỉ làm ra vũ khí, vì sao phải quản người khác đi dùng nó như thế nào chứ? Bản thân ngươi không chết không phải là được rồi? Người trẻ tuổi, ngươi cũng không thể cứu vớt thế giới này, buông xuống tâm tư không thực tế đó của ngươi đi, theo đuổi bí mật đỉnh cao của thế giới mới là điều duy nhất có ý nghĩa! Thi Linh Hoa là tài liệu quý hiếm khó được, nó không nên chỉ bị giới hạn trong một loại tác dụng. Còn có càng nhiều dược tề cao cấp hơn cần nó!”
“Nghe được ngươi nói như vậy, ta càng thêm kiên trì phải đem Thi Linh Hoa giữ lại bên người ta. Hơn nữa tác dụng của nó cũng chỉ có thể là chế tác Tỉnh Thần Dược Tề.” Tô Trầm trả lời, thuận tay cầm lấy cái răng thú kia, cẩn thận quan sát, đầu răng sắc bén cọ qua ở trên tay Tô Trầm, để lại một tia tơ nhỏ bé.
“Khốn kiếp!” Phong đại sư hoàn toàn phẫn nộ: “Nếu là như vậy, ta ở lại chỗ này còn có ý nghĩa gì? Ta cũng không phải là đến vì làm mấy bình Tỉnh Thần Dược Tề!”
“Có một câu ngươi nói đúng.” Tô Trầm đột nhiên nói.
“Cái gì?” Phong đại sư không hiểu.
“Đó là ngươi ở lại chỗ này quả thực đã không có bất cứ ý nghĩa nào nữa.”
Tô Trầm giơ tay, răng thú bắn vào cổ họng Phong đại sư.
Mặc dù ôm cổ họng, cũng không cầm được dòng máu ồ ồ trào ra kia.
Phong đại sư trợn to mắt nhìn Tô Trầm, như đang kinh ngạc, hắn sao có thể làm như vậy?
Lão vô lực ngã xuống đất, chết đi.
“Ngươi đang làm gì?” Tang Trăn chấn động rống ra tiếng.
Theo tiếng kêu của lão, người khác ùn ùn lao tới, nhìn Phong đại sư ngã trong vũng máu, nhất thời đều ngây người.
“Xem ra các ngươi cần một dược tề sư mới.” Tô Trầm trả lời: “Do ta đến làm, thế nào?”
“Ngươi biết bồi dưỡng một dược tề sư cần bao nhiêu tiền vốn cùng tinh lực không?” A Luân cả giận nói: “Không có mấy chục hơn trăm vạn nguyên thạch nện xuống, căn bản không thể trở thành một dược tề sư ưu tú!”
“Cảm ơn sự nhắc nhở của ngươi.” Trên mặt Tô Trầm lộ ra nụ cười vui vẻ: “Ta đột nhiên nhớ tới chúng ta hình như vẫn chưa nói về vấn đề thù lao của ta. Không bằng dùng cái này để làm thù lao thế nào?”
Hắn nhìn Tang Trăn, nói từng câu từng chữ:
“Dùng bồi dưỡng ta làm dược tề sư, làm thù lao ta ra tay giúp các ngươi. Về phần đồ trong Táng Linh Đài, vẫn như cũ. Bộ phận các ngươi nói ra thuộc về các ngươi, phát hiện khác chưa nói coi như là thu hoạch ngoài định mức của ta.”
Tang Trăn kinh ngạc nhìn Tô Trầm.
Lão là thật không ngờ, Tô Trầm thế mà dám làm như thế, lại dám chào giá như vậy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất