Chương 129: Khóa khu (1)
* * *
“Toàn bộ mọi người đều đã biết quy củ rồi chứ? Ngọc bài là chìa khóa cùng sổ điểm các ngươi ra vào trường thi. Phương pháp đạt được điểm rất đơn giản, đánh chết hạ phẩm hung thú một điểm, trung phẩm hung thú ba điểm. Đánh bại thí sinh khác, có thể từ trên ngọc bài của đối phương đoạt lấy điểm. Đoạt điểm mục tiêu có được một phần ba số điểm. Điểm của mục tiêu không đủ ba điểm, thì ít nhất đoạt lấy một điểm. Đối với cùng thí sinh nhiều nhất chỉ có thể đoạt ba lượt, mỗi ngày một lần. Thời gian thi là ba ngày.”
“Mỗi địa khu dựa theo số định mức mình có được, mấy vị điểm cao nhất thắng, tham gia lượt chọn lựa tiếp theo.”
“Thí sinh điểm ngọc bài về số không hoặc là chủ động bóp vỡ ngọc bài, đều sẽ bị đưa ra khỏi trường thi, đồng thời cũng quyết định vô duyên với Tiềm Long học viện.”
“Cuối cùng, tuy học viện áp dụng đủ loại phương pháp bảo hộ các ngươi, nhưng nguy hiểm vẫn tồn tại như cũ. Hàng năm cuộc thi như vậy, cũng tất nhiên sẽ xuất hiện một số người chết và bị thương. Đây là chuyện không thể tránh. Nhân tộc cần dũng sĩ, người không có dũng khí nhất định không có tư cách trở thành nguyên sĩ cường đại. Cho nên, các ngươi đều làm tốt chuẩn bị chưa?”
Phía dưới một mảng im lặng.
“Tốt lắm, vậy xuất phát ngay bây giờ đi!” Giám khảo áo trắng phất phất tay.
Theo động tác của giám khảo kia, quảng trường phía dưới bắt đầu nở rộ ánh sáng, một lại một tuyến đường từ giữa khe hở của sàn bốc lên, phác họa thành đồ án phức tạp, cuối cùng tạo thành nguyên cấm trận pháp dị thường khổng lồ.
Thì ra toàn bộ quảng trường này, chính là một cái nguyên cấm trận thật lớn, tương thông với trường thi vùng núi Xích Hà.
Thời khắc này theo trận pháp khởi động, bóng người các thí sinh dần dần mơ hồ, cuối cùng cùng nhau biến mất trên quảng trường.
Thay vào đó, hai quầng sáng thật lớn buông xuống.
Một tấm lộ ra địa hình địa mạo vùng núi Xích Hà, cùng với tình huống thí sinh bên trong, chính là quầng sáng thực cảnh
Bên trên một tấm khác rậm rạp viết đầy tên người. Phía sau tên mỗi người đều là ba con số, đại biểu cho ba điểm cơ sở, đây là quầng sáng xếp hạng.
Xoát!
Con số phía sau một cái tên chợt biến hóa thành hai, nhảy trở thành hạng đầu trên quầng sáng xếp hạng.
Vừa tiến vào không lâu, đã có người đạt được điểm rồi.
Trước mắt chỉ nhoáng lên, khi nhìn thấy trở lại, bản thân đã đứng ở trên một mảng cỏ trống trải.
Trong lòng nổi lên là một loại cảm giác ghê tởm cùng nôn mửa khôn kể.
Đây là lần đầu tiên thể ngộ cảm nhận tất nhiên khi nhảy vọt không gian, trên Bạch Tháp Chiết Dược còn từng nói, đều là nhảy vọt không gian, khẳng định có chỗ tương tự, chỉ là phạm vi hiệu quả của nguyên trận truyền tống rõ ràng đều mạnh hơn Bạch Tháp Chiết Dược nhiều.
Còn chưa từ trong mê muội hoàn toàn giải thoát ra, Tô Trầm đã nghe thấy gió nổi lên sau lưng.
Có người!
Đã không kịp sử dụng nguyên kỹ, hoàn toàn là phản ứng bản năng, Tô Trầm cúi thấp đầu bổ nhào về phía trước.
Phành!
Chưởng giã ở sau lưng Tô Trầm, lại bởi vì Tô Trầm phản ứng rất nhanh cùng bản thân suy yếu vô lực mà chưa thể phát huy ra uy lực chân chính.
Tô Trầm mượn lực lướt về phía trước một đoạn, khi đáp xuống đất lăn một vòng ngay tại chỗ, quay cuồng tránh né một đòn tiếp theo có thể tồn tại, đồng thời đã từ trên mặt đất cầm lên mộc cục đá, không kịp đứng dậy đã hướng sau lưng ném đi, động tác nối liền, biểu hiện đầy đủ kinh nghiệm chiến đấu phong phú của Tô Trầm.
Cục đá rót vào lực lượng Phi Hoa Thủ mang theo lực lượng mạnh mẽ gào thét lao đi, ‘Huỵch’ một tiếng đánh vào ngực người đánh lén.
“Ô!” Người đánh lén phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Tô Trầm lúc này mới kịp xoay người nhìn đối phương.
Đó là một thiếu niên gương mặt non nớt, nhìn Tô Trầm lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Rõ ràng hắn là người ra tay đánh lén, kết quả bị thương lại là hắn?
Mà sau khi bỏ lỡ cơ hội lần này, ngay sau đó xui xẻo chính là hắn.
Tô Trầm đã tùy tay cầm lên một cành cây hướng thiếu niên kia ném đi.
Phi Hoa Thủ, ném hoa ném lá cũng có thể đả thương người.
Cố Khinh La chưa trở thành nguyên sĩ đã có thể dùng Phi Hoa Thủ đem lá cây làm ám khí, huống chi Tô Trầm bây giờ đã là nguyên sĩ.
Cành cây rót nguyên lực so với hòn đá vừa rồi gấp gáp mà phát còn có sức sát thương hơn nữa, gào thét bay tới.
Thiếu niên kinh hãi nâng tay ngăn cản.
Đáng tiếc hắn tuy có ý xông lên, nhưng không có lực lượng tranh vinh, chỉ là vẻn vẹn Đoán Thể kỳ, ở trên trường thi này, đã quyết định là đặt nền móng tặng điểm cho người ta.
Phành!
Cành cây đánh vào trên người hắn, đem hắn đập bay, chỉ một đòn đã khiến thiếu niên mất đi lực lượng động đậy.
Tô Trầm lúc này mới chậm rãi đi qua, thuận tay cầm lấy ngọc bài của gã, dựa theo phương pháp được dạy trước đó đoạt lấy một điểm bên trên, lúc này mới xoay người rời đi.
Chỉ là mới vừa đi chưa được vài bước, sau lưng lại vang lên tiếng gió.
Một lần này Tô Trầm kịp ứng biến, nhẹ nhàng nghiêng người né tránh.
Vẫn là thiếu niên vừa rồi, trong tay đã có thêm thanh đao, từ bên người Tô Trầm nhìn chéo qua.
“Ngươi sao còn tiếp tục?” Tô Trầm nhíu mày.
“Đem điểm của ta trả lại cho ta!” Thiếu niên điên cuồng hô to, không thuận theo không buông tha bổ tới một đao lại một đao.
Tô Trầm chắp tay sau lưng, chân đạp Yên Xà Bộ, thoải mái tránh né: “Ngươi không phải đối thủ của ta, thì đừng lãng phí thời gian của ta.”
“Trả lại cho ta, bằng không ta sẽ quấn lấy ngươi mãi!” Thiếu niên hô to: “Dù sao ngươi từng đoạt một lần, dựa theo quy củ, ngươi không thể đoạt lần thứ hai.”
“Ngu xuẩn!” Trên mặt Tô Trầm hiện ra vẻ giận dữ.
Không ngờ gặp được đối thủ thứ nhất là tên ngu xuẩn như vậy.
Thiếu niên kia lại bổ tới một đao.
Tô Trầm cũng dứt khoát không nói lời thừa với gã, vận kình vào tay, chém ngược một cú chưởng đao.
Bàn tay trần cùng đao thép va chạm, đao thép kia lại không thể chém nổi bàn tay trần của Tô Trầm.
Lôi Âm Đao phối hợp Tín Phong Lưu Thể Thuật, Tô Trầm bây giờ lại há là đao thép bình thường có thể dễ dàng thương tổn.
Trở tay chộp, một tay Tô Trầm đã đem thiếu niên kia kéo tới, sau đó ra tay như chớp, bóp ngọc bài của đối phương.
Bốp một tiếng, ngọc bài vỡ nát.
Thân hình thiếu niên kia lập tức mơ hồ, cuối cùng ‘Vù’ một cái biến mất không thấy.
Tô Trầm nhắm chừng gã cho dù không phải thí sinh thứ nhất rời khỏi trường thi, cũng có thể xếp trong ba hạng đầu.
Nhưng hắn càng rõ ràng hơn, thí sinh này đụng phải mình đã là vận khí tốt rồi.
Giám khảo đã sớm nói rất rõ, Tiềm Long chi tranh, sẽ có người chết và bị thương!
Tô Trầm không thích giết người, nhưng luôn có một số kẻ thích.
Không cân nhắc những điều này nữa, Tô Trầm từ trong nguyên giới lấy ra một tấm bản đồ.
Bản đồ là bản đồ đặc chế Tiềm Long viện phát cho bọn họ, tương quan nguyên trận nơi này, trực tiếp biểu hiện ra vị trí của bản thân ở vùng núi Xích Hà.
Bởi vì Tam Sơn quận có mười lăm tòa thành thị, vùng núi Xích Hà bởi vậy bị chia làm mười lăm khu vực.