Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 134: Khóa khu (5a)

Chương 134: Khóa khu (5a)



* * *

Tô Trầm bị làm cho mặt xám mày tro một phen, nhưng cuối cùng thiếu niên kia vẫn bị hắn Tinh Thần Chi Nhãn kết hợp xúc tu không khí mạnh mẽ giam cầm, sau đó một quả cầu lửa lớn đánh ngã.
Khi thiếu niên kia bị hắn đánh ngã xuống đất, vẻ mặt còn không dám tin, lớn tiếng kêu: “Ngươi nhất định không phải người khu mười.”
“Ồ? Ngươi xác định như vậy?” Tô Trầm hỏi.
“Cái đó đương nhiên! Người khu mười tất cả ta đều đã đánh, có thể thắng ta không vượt qua một bàn tay, ta quen biết hết!”
Tô Trầm cười: “Hóa ra còn là hạt giống, khó trách đánh tốn sức như vậy. Ta nói, ngươi thường xuyên đánh nhau? Túi vôi đó dùng đủ xấu, thế mà còn Khỉ Hái Trộm Đào, loại chiêu số này ngươi cũng dùng?”
Thiếu niên kia trả lời: “Ngươi nếu lúc còn nhỏ mỗi ngày đánh nhau với người ta, không đánh sẽ đói bụng, ngươi cũng biết những thứ này.”
“Thật không?” Tô Trầm hơi trầm mặc một phen.
Tuy đã đoán được đối phương là xuất thân phố phường, nhưng thời khắc này nghe được lời này, Tô Trầm vẫn thở dài một tiếng.
Khó trách đối phương kinh nghiệm thực chiến phong phú, lại thiếu thủ đoạn mạnh mẽ đích thực.
Người như gã, có thể trở thành nguyên sĩ cũng là kỳ tích nhỉ.
“Này, nói mau đi, ngươi là người khu nào?” Thiếu niên còn đang kêu gào.
“Hỏi cái này làm gì? Còn muốn đánh trở về?”
“Đương nhiên!” Thiếu niên hô to: “Phàm là ai từng thắng ta, ta đều sẽ không bỏ qua cho hắn, nhất định phải đánh thắng trở lại. Nói cho ta biết tên ngươi, sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ một lần nữa hướng ngươi khiêu chiến. Nhưng nếu là ta thắng, ngươi nhất định phải thua ta một môn nguyên kỹ!”
Tô Trầm ngạc nhiên: “Nguyên kỹ của ngươi, sẽ không là như vậy mà có chứ?”
“Bằng không còn có thể như thế nào?”
Tô Trầm dại ra một lát, rốt cuộc gật đầu: “Được, ta tên Tô Trầm, đến từ khu mười ba.”
“Ta tên Vân Báo!”
“Vân Báo? Là họ Vân hay là...”
Thiếu niên lắc đầu: “Trẻ mồ côi không cần họ, tên này là ta tự mình đặt.”
“Như vậy à.” Tô Trầm đã hiểu.
Không hề nghi ngờ, Vân Báo chính là một tiểu tử từ phố phường đầu đường đánh lên. Chưa từng nhận giáo dục gì, lại dựa vào một sự cứng đầu đi tới hiện tại.
Nghĩ đến, cũng rất không dễ dàng nhỉ.
Lúc đó, Tô Trầm đột nhiên nghĩ tới bản thân.
Những năm qua, việc từng trải qua, thế mà lại giống nhau như thế với thiếu niên trước mắt.
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên từ trong nhẫn lấy ra một món đồ, ném cho Vân Báo: “Cái này cho ngươi.”
“Đây là cái gì?” Vân Báo tiếp nhận, nhìn nhìn, sau đó trên mặt lộ ra biểu cảm giật mình: “Nguyên kỹ?”
Chính là bản Lôi Âm Đao Tô Trầm năm đó đạt được từ chỗ Bạch Phàm.
Vân Báo cầm Lôi Âm Đao, kích động nhìn Tô Trầm: “Vì sao cho ta?”
Tô Trầm nhún nhún vai nói: “Chỉ là muốn cho mà thôi, cũng không phải thứ gì đáng giá. Nguyên kỹ bên trên ta đã học xong, ngươi nếu thích, thì thuộc về ngươi.”
Với hắn mà nói, đây căn bản chỉ là việc nhỏ bằng cái nhấc tay, nghĩ là làm, căn bản không có gì cần do dự.
Vân Báo lại kích động nhìn hắn.
Gã đứng dậy, lui lại mấy bước, giống sợ hắn đổi ý chợt bỏ chạy, thế mà trong nháy mắt chạy không thấy tăm hơi.
Tô Trầm nhất thời không hiểu gã vì sao phản ứng vậy, ngươi tốt xấu gì cũng nói cảm ơn chứ?
Nhưng hắn tặng quà người ta vốn cũng không có mục đích gì đặc biệt, cho nên cho dù chưa thu được cảm tạ cũng không để ý, chỉ là lắc đầu cười vài tiếng, quay đầu rời đi.
Đi không bao xa, chợt nghe phía sau có động tĩnh lạ.
Quay đầu nhìn lại, là Vân Báo đứng ở phương xa.
Gã hướng hắn hô to: “Ta nhớ ngươi rồi đó.”
“... Đây là phương thức đáp tạ của ngươi sao?” Tô Trầm cũng hết chỗ nói rồi.
Vân Báo lại quay đầu chạy đi.
Một lần này, gã không xuất hiện nữa.
Sau khi rời chỗ Vân Báo, Tô Trầm không gặp được đối thủ nào ra dáng nữa, ngược lại một con hung thú nửa đường xuất hiện khiến Tô Trầm tốn công một phen.
Trong trường thi cũng có hung thú, chúng nó là điểm ngoài định mức, đồng thời cũng là nhân tố bất ngờ giám khảo cố ý an bài ở trong sân thi, không chịu ngôn ngữ, lợi dụ mê hoặc, chẳng phân biệt trận doanh, không biết thế cục, có đôi khi có thể hai người đánh nhau, sẽ có một con hung thú nhảy ra, nhắm người nào đó cắn một nhát, dẫn tới thế cục vốn tốt đẹp trực tiếp chuyển biến.
Thậm chí còn bởi vậy mà tồn tại phiêu lưu tử vong.
Có người cảm thấy không công bằng?
Đúng vậy, quả thực không công bằng!
Nhưng đây là xã hội, đây là hiện thực!
Luôn có rất nhiều không công bằng, rất nhiều bất ngờ tồn tại.
Nếu ngươi không thể vượt qua nó, vậy chỉ có thể bị nó đánh bại.
Đây có lẽ chính là điều Tiềm Long viện muốn nói cho mọi người.
Nhưng một lần này, Tô Trầm không xui xẻo như vậy, coi như tương đối thông thuận giải quyết chiến đấu.
Chỉ là nhìn điểm sáng nguyên năng toát ra, Tô Trầm cũng không dám hấp thu. Hắn biết cuộc thi là có quầng sáng thực cảnh tồn tại, tuy quầng sáng chỉ có một mặt, thí sinh lại có vạn người, chưa chắc sẽ chiếu vào trên người mình, nhưng vẫn như cũ tồn tại phiêu lưu nhất định.
Cho nên Tô Trầm cũng chỉ có thể nương cơ hội vô tình đụng chạm hấp thu mấy điểm, cũng không dám có động tác quá rõ ràng.
Sau khi điểm sáng nguyên năng tan đi, Tô Trầm tiếp tục tiến lên.
Theo dọc đường tiến lên, hắn gặp được ngăn chặn lại càng lúc càng ít.
Đây là vì ngọc bài dao động trên người hắn đang theo điểm của hắn tăng lên trở nên càng ngày càng mãnh liệt.
Điều này khiến các thí sinh thực lực khá thấp không dám lên, nhưng cũng rất dễ đưa tới thí sinh thực lực cường hãn.
“Rốt cuộc có đối thủ ra dáng sao?” Giọng điệu âm trầm từ phía trước truyền đến.
Đó là một người toàn thân đều bao phủ ở trong áo bào đen, vải đen che phủ thân hình hắn, làm người ta không thấy rõ mặt mũi hắn, chỉ là thanh âm lại mang theo cực hạn âm hàn cùng lạnh như băng.
Nghe hắn nói, giống tháng sáu có sương, luôn có thể cảm nhận được một luồng hàn ý không tên, khiến toàn thân người ta nổi da gà.
Tô Trầm cũng cảm nhận được dao động mãnh liệt trên ngọc bài đối phương, hắn nhíu mày: “Xem ra ngươi rất hưng phấn?”
“Đó là đương nhiên, những con gà mờ kia quá vô dụng, đánh không có chút ý tứ nào cả.” Người áo bào đen cười to: “Cho nên ta luôn chờ mong, có thể có đối thủ ra hồn. Ngươi thoạt nhìn không tệ, hẳn là đáng giá ta tốn công hơn chút.”
Tô Trầm cạn lời: “Ta cảm thấy ngươi cũng không cần ra vẻ cao thủ tịch mịch. Ngươi nếu thực cảm thấy mình tìm không thấy đối thủ quá nhàm chán, có thể đi tìm đối thủ Phí Huyết cảnh. Nếu còn không được tìm Khai Dương cảnh. Thế giới rất lớn, cao thủ rất nhiều. Tin tưởng ta, tùy tiện người nào đi ra cũng có thể dạy ngươi cái gì gọi là làm người.”
Người áo bào đen như bị người ta bóp cổ, trong chốc lát nói không ra lời.
Cái gọi là tỏ thái độ phong phạm cao thủ, vô địch tịch mịch kia của hắn bị Tô Trầm nói một phen như ếch ngồi đáy giếng.
Đúng vậy, chỉ là một con gà mờ Dẫn Khí cảnh mà thôi, cho dù quét ngang toàn bộ Dẫn Khí cảnh, ở trong mắt cường giả chân chính cũng vẫn như cũ là con gà mờ.
Có cái gì phải ra vẻ?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất