Chương 267: Lửa cháy (2)
* * *
Nhìn khu vực mây mù bao trùm không nổi gợn sóng kia, Trương Thánh An rốt cuộc cảm thấy một tia bất an.
Hắn ý thức được sự việc có chút không ổn.
Vì sao đối thủ còn chưa có động tĩnh? Còn có Vân Vụ dược tề vì sao thời gian duy trì dài như vậy? Sao đến bây giờ còn chưa tiêu tán, lại chỉ đang chậm rãi lan tràn...
Lan tràn...
Không đúng!
Trương Thánh An đột nhiên nhớ tới lúc trước đối phó Niêm Thổ Cự Nhân, Tô Trầm cũng từng ném ra một bình Vân Vụ dược tề.
Hắn cũng có Vân Vụ dược tề, hắn đang tiếp tục duy trì mây mù, hắn ngay trong mây mù kia, mưu đồ bí mật cái gì đó.
Trương Thánh An đột nhiên trở nên khủng hoảng.
Hắn liên tục lùi mấy bước, đầu mũi tên không ngừng lay động, đồng thời hô to: “Đi ra! Tô Trầm, là nam nhân ngươi đi ra!”
Không ai đáp lại.
Trương Thánh An rốt cuộc cảm thấy sợ hãi.
Không thể đợi nữa, nếu không tất nhiên nguy hiểm.
Hắn thu cung, xoay người bỏ chạy.
Ngay trong nháy mắt hắn buông cung xoay người đó, trong mây mù đột nhiên lao ra một bóng người.
Tô Trầm!
Hắn vẫn luôn chờ giờ khắc này, chờ một khắc Trương Thánh An buông cung.
Dốc hết tốc độ lao về phía trước!
Trương Thánh An nghe được tiếng, ý thức được không ổn.
Hắn nhanh chóng quay ngược người, một lần nữa cài tên.
Nhưng ngay tại một khắc kéo dây, tâm trí đột nhiên chấn động, Trương Thánh An đã trúng Tinh Thần Chi Nhãn của Tô Trầm.
Không thể khống chế mũi tên trong tay nữa, tay phải khẽ buông.
Soạt!
Mũi tên dài bắn ra.
Chỉ là một mũi tên này lại hoàn toàn không chính xác.
Nó gào thét bay ra, như sao băng cắt qua chân trời, từ bên trái Tô Trầm bay qua, mang theo khí thế cường đại phá hủy tất cả, ầm ầm xuyên qua rừng cây, nổ tung ra một mảng ánh lửa kinh người, một hơi phá hủy mười bảy mười tám cây gỗ lớn, lực lượng khổng lồ của nó ngay cả mặt đất cũng bị cày ra một rãnh sâu.
Mặc dù là cách mũi tên đó hơn một trượng, Tô Trầm cũng cảm nhận được một mũi tên này uy lực khủng bố, nếu là bị chính diện đánh trúng, cho dù là phủ bảy tám tầng Mai Cách Thủ Hộ, nhắm chừng cũng có thể bị một mũi tên đoạt mạng.
“Phù!”
Ngay cả Tô Trầm cũng không khỏi thở phào.
Khi hắn nhìn thấy Trương Thánh An lấy ra một mũi tên, liền biết uy lực mũi tên này tuyệt đối bất thường.
Cho nên tình nguyện ngồi xem Trương Thánh An một lần nữa kéo giãn khoảng cách, hắn cũng chưa lựa chọn cứng rắn xông lên, mà là trầm ổn tránh ở trong mây mù, dùng kiên nhẫn để mài mòn Trương Thánh An, để tìm kiếm cơ hội tốt hơn.
Quả nhiên chiến đấu kịch liệt và yên tĩnh quỷ dị khiến thần kinh Trương Thánh An không chịu nổi.
Một khắc khi hắn buông đầu mũi tên, Tô Trầm dứt khoát lao ra, hắn cường thế ra đòn tuyệt đối sẽ mang đến cho Trương Thánh An áp lực tâm lý thật lớn, khẳng định sẽ theo bản năng kéo cung bắn tên, Tô Trầm tính tốt thời cơ ngay tại thời điểm đó sử dụng Tinh Thần Chi Nhãn, cung kéo một nửa, tên ngắm một nửa, lúc sắp bắn nhưng chưa bắn, vừa vặn trúng.
Dẫn tới kết quả chính là một mũi tên này phóng thích sớm, hoàn toàn mất đi tính chuẩn xác.
Nhìn như một lần liều nguy hiểm, lại hoàn toàn tính chuẩn tâm tính của Trương Thánh An.
Một mũi tên này thất bại đả kích rất mạnh đối với Trương Thánh An, toàn thân gã choáng váng.
Tô Trầm đã thừa cơ xông lên.
Lợi dụng Bức Tượng Thế Thân kéo dài khoảng cách bởi một cái thất thần ngắn ngủi này, trong chớp mắt đã lại bị Tô Trầm đuổi tới gần hơn phân nửa.
Cuối cùng Trương Thánh An không đợi hắn hoàn toàn đuổi kịp mới tỉnh táo lại, ý thức được không ổn, gã nhấc chân bỏ chạy.
Một lần này là thật sự chạy trốn.
Nguyên khí, đạo cụ, lá bùa, quyển trục, dược tề, có thể sử dụng hắn đều đã dùng, cũng đều vô dụng, tiếp tục chiến đấu chỉ là tìm chết.
Trương Thánh An rất rõ điểm ấy, tuyệt không lưu luyến.
Vừa chạy còn vừa lấy ra một vật, lại là một tấm lụa mỏng đỏ hồng.
Đem tấm lụa mỏng kia ném đi, tấm lụa mỏng này lại hóa thành một mảng mây mù bay đến dưới chân hắn, mang theo Trương Thánh An hướng xa xa bay đi.
Trương Thánh An đã cười ha ha: “Tô Trầm, ngươi đuổi không kịp ta đâu, tạm biệt!”
Hồng Trần Sa này là một vật giữ mạng cuối cùng của hắn, có thể cho hắn đạt được năng lực phi hành tạm thời. Nhưng bởi vì là đạo cụ phi hành cấp thấp, ở phi hành trong lúc cũng là không thể công kích, hơn nữa bởi quá mức diễm lệ, như nữ nhân dùng, cho nên Trương Thánh An không muốn tùy tiện sử dụng.
Nhưng bây giờ liên quan tới mạng sống, tự nhiên sẽ không để ý những điều này nữa.
Nhìn thấy Trương Thánh An muốn chạy, Tô Trầm nâng tay, lại lần nữa ngưng tụ ra một con hỏa ưng.
Trương Thánh An hừ một tiếng, bản thân Hồng Trần Sa này đã có năng lực tự bảo vệ mình, hắn cũng không kiêng kỵ sợ hãi.
Ầm!
Hỏa ưng của Tô Trầm bay tới, đánh lên Hồng Trần Sa, tuy đập ra sắc hoa đầy trời, nhưng cuối cùng chưa thể phá lồng đả thương người.
Trương Thánh An hướng Tô Trầm phất phất tay, đắc ý nói: “Tạm biệt!”
“Chưa chắc!”
Tô Trầm lạnh lùng trả lời.
Hắn lấy ra một vật, chính là thần ưng dùng Hỏa Tinh điêu khắc mà thành.
Lại lần nữa ngưng tụ Bạo Liệt Hỏa Ưng, một lần này lại là đem toàn bộ năng lượng đều đánh vào trong Hỏa Tinh này.
Bạo Liệt Hỏa Ưng cường hóa!
Còn chưa thể thật sự hoàn thiện nguyên kỹ của mình, Tô Trầm thông qua một miếng Hỏa Tinh nho nhỏ này để thực hiện sáng tạo của mình.
Một con hỏa vũ thần ưng mới, lớn hơn cường tráng hơn xuất hiện.
Toàn thân nó do lửa cấu thành, như hỏa diễm thần điểu từ trong mặt trời bay ra, mang theo khí thế đốt sạch trời xanh, vừa xuất hiện, đã khiến nhiệt độ cả mảng địa khu cũng chợt lên cao.
“Tê!”
Ở sau khi phát ra một tiếng hót, con hỏa vũ thần ưng này ở không trung bay ra một hình cung lửa thật dài, mang theo ngọn lửa vô biên, khí thế hùng hồn lao về phía Trương Thánh An.
Đứng ở trên Hồng Trần Sa, Trương Thánh An ngơ ngác nhìn một màn này.
Trong mắt, là một mảng lửa nóng đốt trời kia đang không ngừng phóng to.
“Không!” Hắn lẩm bẩm, dâng lên sự tuyệt vọng.
Sau đó là một mảng lửa ngập trời thiêu đốt lên.
Lửa trên bầu trời rơi xuống từng khối một, như bắt đầu rơi một trận mưa lửa.
Mưa sao băng lửa rơi xuống, một ánh sáng màu đỏ bay trở lại trong tay Tô Trầm.
Là bức tượng Hỏa Tinh kia.
Sau khi trải qua một lần sử dụng, hình thể nó rõ ràng rút nhỏ một vòng, đổi lấy là một đòn siêu cấp cường đại kia.
Ở dưới một đòn khủng bố này, không có gì có thể bảo trì đầy đủ nữa, cuối cùng chỉ để lại một mảng thịt nát cùng với mùi giống thịt nướng trong không khí.
Có lẽ cây cung kia là ngoại lệ duy nhất.
Tô Trầm đi qua, từ trên mặt đất nhặt lên Cây Cung Thụ Yêu kia.
Cái cung này như vật sống, có lẽ là ý thức được thay đổi chủ nhân, thụ yêu trên cung thế mà quay đầu lại, hướng Tô Trầm cắn một phát.
“Lớn mật!” Tô Trầm hừ một tiếng, thuận tay búng một ngón, búng trúng ở trên trán thụ yêu, thụ yêu liền phát ra tiếng kêu thê lương thống khổ.
Từng tiếng thê lương.
Đột nhiên Tô Trầm cảm thấy hoa mắt, như có vô số yêu ma quỷ quái hướng mình đánh tới.