Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 158: Cao nhân thực sự là quá đáng sợ!

Chương 158: Cao nhân thực sự là quá đáng sợ!
Khối băng đầy trời dần dần tiêu tán, lỗ thủng trên trời cũng bắt đầu được khâu lại.
Thế gian lại ngôi phục nguyên dạng lại một lần nữa.
Một cơn gió thổi qua, đám người tu tiên đều không thể không rùng mình một cái, toàn thân cứng ngắc, tay chân phát lạnh.
Bọn họ chỉ dám dùng ánh mắt còn lại đi nhìn nữ tử mặc váy trắng trên bầu trời kia một chút, chẳng mấy chốc thì dời mắt đi, thậm chí ngay cả dáng dấp của nàng cũng không dám nhìn, chỉ có thể nhìn vào các góc và các góc thì tâm cam đã run rẩy lên rồi!
Đây chính là tiên nhân!
Hơn nữa khác với lão tổ của Liễu gia, đây là tiên nhân của phàm trần a!
Kinh khủng, đáng sợ, kinh dị!
Lạc Hoàng và Chu Đại Thành còn tốt một chút, bọn họ sớm đã chuẩn bị tâm lý.
Cố Trường Thanh và ba vị trưởng lão của Thanh Vân cốc thì khác, sắc mặt đều tái nhợt như tờ giấy, cả người như mất hồn, đầu vang lên ông ông, thiếu chút nữa thì bị dọa đến sợ ngay tại chỗ.
Cố Trường Thanh tê hết cả da đầu, toàn thân đều nổi lên một lớp da gà, quả tim đập bình bịch liên hồi nhìn vào Lạc Hoàng, run rẩy mở miệng hỏi: "Nữ tử này, không phải là, không phải là ..."
Lạc Hoàng cười khổ khẽ gật đầu, cũng cảm thây da đầu nhói nhói một trận, thấp giọng nói: "Không sai, chính là."
"Tê —— "
Cố Trường Thanh và ba vị trưởng lão kia đều hít sâu vào một ngụm khí lạnh, đỉnh đầu thiếu chút nữa đều bị nhô lên, dọa đến gần như đạo tâm muốn tan vỡ.
Bọn họ từng nghe Lạc Hoàng nói, Liễu Như Sinh bởi vì bất kính với một nữ tử bên cạnh cao nhân, từ đó đắc tội cao nhân, nhưng là bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, bản thân nữ tử này thế mà chính là ... Tiên nhân!
Má ơi!
Liễu Như Sinh quá con mẹ nó biết tìm đường chết!
Tay thiện nghệ đệ nhất ở việc tìm đường chết trong thế giới tu tiên, tuyệt đối là hắn, hắn xứng đáng với danh hiệu này!
Nếu như hiện tại hắn chưa chết, chỉ biết tin tức này thôi, chỉ sợ cũng có thể trực tiếp bị dọa cho chết đi.
"Còn may, còn may đầu óc chính mình không có trong lúc nhất thời bị phát sốt đi biện hộ giúp cho Liễu gia, bằng không..." Toàn thân Cố Trường Thanh run lên, không dám nghĩ, sẽ chết người đấy!
Đát Kỷ nhìn thoáng qua thi thể tiên nhân trong tay mình, đôi mắt đẹp nhàn nhạt nhìn lướt qua đám người Cố Trường Thanh, nhấc chân bước ra, thân thể chẳng mấy chốc đã biến mất ở chân trời.
Sau đó có giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền vào trong tai đám người Cố Trường Thanh, "Các ngươi hẳn phải biết điều kiêng kỵ của chủ nhân ta, chuyện tiếp theo phải xử lý tới sạch sẽ một chút! Như như có cá lọt lưới quấy rầy chủ nhân thanh tu ... Hừ!"
Đám người Cố Trường Thanh đều gật mình một cái, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, khuôn mặt vội vàng căng thẳng, bái thật sâu một cái về phương hướng Đát Kỷ rời đi.
Đát Kỷ rời đi, để tất cả mọi người ở đây thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Đại lão cuối cùng đã đi, lại có thể hít thở một cách thoải mái, chưa bao giờ cảm thấy hít thở thoải mái lại sung sướng như lúc này.
Tất cả tựa hồ trở lại như cũ, giống như tất cả mọi thứ vừa rồi thấy được đều chỉ là một trận ảo giác, thật sự là quá không rõ ràng, giống như nằm mơ vậy.
Một buổi tối này, trải qua rất nhiều chuyện, mỗi một dàng đều đủ để toàn bộ thế giới tu tiên phải rung động.
Vây công Liễu gia!
Tiên nhân buông xuống!
Tự thiếp chọc thủng thiên!
Tiên nhân bỏ mình!
Phàm trần có tiên!
Quá kinh khủng, nếu như nói ra chỉ sợ cũng không ai tin.
Bọn họ giống như thấy được thế giới tu tiên của vạn năm trước, cảm nhận được một cỗ khí tức thời viễn cổ đang đập vào mặt!
Sau này thế giới tu tiên ... chỉ sợ sẽ có chuyện lớn sắp xảy ra!
Lúc này Liễu Tinh Hà tóc tai bù xù ngồi liệt trên mặt đất, vào lúc này, hắn không còn là gia chủ Liễu gia, mà là một lão giả ở độ tuổi xế chiều, cũng không còn phong thái trước đó.
Chỉ có một đôi mắt kia, còn có một chút ánh sáng nhạt.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Cố Trường Thanh, giọng nói khàn khàn, "Cố cốc chủ, có thể nói cho ta biết, con của ta đắc tội vị cao nhân kia như thế nào hay không?"
Cố Trường Thanh khe khẽ thở dài, trầm ngâm một lát, nhỏ giọng nói: "Hắn mở miệng đùa giỡn vị vừa mới kia."
"Phốc!"
Liễu Tinh Hà lại phun ra một ngụm máu tươi nữa, lồng ngực bị tắc nghẽn, thiếu chút nữa bị dọa mà trực tiếp ngất đi.
Trong đôi mắt già nua, lệ quang chớp động.
"Ha ha ha, khó trách, khó trách!" Hắn có chút điên cuồng, "Ta đã hiểu, đây là Liễu gia nên bị diệt, Liễu gia nên bị diệt a!"
"Ta nên biết sớm, người cuồng chắc chắn sẽ đưa tới mầm tai vạ, ở thế gian này, Liễu gia lại coi là thứ gì? Thương sinh ở trong mắt Liễu gia ta chẳng qua chỉ là con kiến hôi, nhưng Liễu gia chúng ta ở trước mặt một số tồn tại, cũng chẳng khác gì một con kiến hôi? Ngươi nói đúng, nếu như có kiếp sau, không được cuồng! Liễu gia ta đắc tội đại nhân vật như vậy, diệt ... không oan uổng a!"
Dứt lời, giọng nói của hắn im bặt mà dừng, thân thể ngã thẳng tắp xuống, sinh cơ hoàn toàn biến mất.
"Liễu gia bạo ngược đã quen, lần này cuối cùng đá vào tấm bảng sắt, quả thực không oan!" Chu Đại Thành cảm khái nói: "Tuy nhiên nhìn thấy một đại gia tộc của thế giới tu tiên trực tiếp bị diệt, khó tránh khỏi sẽ làm cho người cảm thấy thổn thức."
Cố Trường Thanh lại mở miệng nói: "Thế giới tu tiên vốn là mạnh được yếu thua, nếu không phải cao nhân ra tay, ngươi cảm thấy kết quả của chúng ta sẽ như thế nào? Con đường tu tiên quả nhiên là mỗi một bước đều kinh hãi trong lòng."
"Không sai, may mà chúng ta lại may mắn có thể gặp được cao nhân, quả thật là tạo hóa to lớn!" Lạc Hoàng ngừng một chút, giọng nói tràn đầy kính nể nói: "Ta vốn cho rằng cao nhân viết bộ tự thiếp này chỉ là muốn diệt Liễu gia, nghĩ không ra cao nhân thực sự muốn giết lại chính là lão tổ Liễu gia! Tầm mắt của ta quả nhiên vẫn là quá nông cạn."
"Đây là tự nhiên, cao nhân bố cục chúng ta sao có thể tưởng tượng được?" Chu Đại Thành rất tán thành khẽ gật đầu, thở dài nói: "Chỉ là đáng tiếc cho bộ tự thiếp kia, đáng thương ta còn chưa kịp lĩnh hội được bao nhiêu đây này."
Lạc Hoàng tức giận bất bình nòi: "Ngươi thế nhưng còn tốt hơn ta nhiều, ta còn không được xem mấy lần đây này!"
Chu Đại Thành ho khẽ một tiếng, hai tay bắt đầu đánh đàn, "Không nói nữa, hoàn thành việc mà cao nhân giao phó quan trọng hơn, hãy để cho ta dùng một khúc phổ đánh ra tiếng đàn đưa bọn họ một đoạn đường đi."
Một khúc tiếng đàn vờn quanh trên không trung Liễu gia, bên trong cảnh đìu hiu lộ ra một cỗ sát ý kinh người.
Một mưc đến sau nửa canh giờ, sau khi mấy người Cố Trường Thanh bảo đảm không còn sơ suất chút nào, lúc này mới khống chế độn quang rời đi.
Hiện trường, chỉ để lại một bộ phận tu sĩ may mắn còn sống sót, mắt thấy một buổi tối kinh thiên động địa này, thấy tận mắt một đại gia tộc bị hủy diệt!
Trên đường trở về, lông mày Cố Trường Thanh nhăn tít lại, vẻ mặt biến hóa không ngừng.
Chu Đại Thành nhịn không được mở miệng hỏi: "Cố cốc chủ, sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Cố Trường Thanh trịnh trọng nói: "Chẳng lẽ các ngươi không nghĩ lại sao, tại sao lão tổ Liễu gia có thể buông hình chiếu xuống thế gian sao? Đây chính là chuyện mà mấy ngàn năm qua đều không từng xuất hiện!"
Nói như vậy, mọi người lúc này mới thi nhau ý thức được.
Đúng a!
Đừng nói là bọn họ, dường như lúc lão tổ Liễu gia buông xuống, ngay bản thân hắn cũng có chút không hiểu.
Có phải là có chuyện gì xảy ra ở phàm trần rồi hay không?
Chu Đại Thành nhịn không được mở miệng nói: "Cố cốc chủ có biết chuyện gì xảy ra không? Cũng không biết Lâm Tiên đạo cung chúng ta có thể liên hệ với lão tổ hay không?"
"Cách đây không lâu, trong lòng ta có loại cảm giác gì đó, luôn cảm thấy giữa thiên địa có một sự thay đổi không rõ nào đó, giống như một loại xiềng xích vô hình trên người bắt đầu buông lỏng, lúc đầu chỉ cho là ảo giác của chính mình, nhưng bây giờ ..."
Hắn hít sâu một hơi, lấy một loại giọng nói khó có thể tin nổi: "Ta cảm thấy, chỉ sợ đường đi giữa tiên phàm, đã bắt đầu ... được nối liền lại!"
Chu Đại Thành, Lạc Hoàng và mấy người đều mở to hai mắt mà nhìn, giọng điệu kích động mà thấp thỏm, "Nối ... Nối liền rồi?"
Cố Trường Thanh không xác định nói: "Đây chỉ là suy đoán của ta, tuy nhiên từ chuyện hôm nay xem ra, khả năng này rất lớn mà thôi."
Lạc Hoàng đột nhiên lóe lên linh quang, rung động mạnh.
"Ta nghĩ ta đã hiểu!"
Sau khi hắn chỉnh đốn từ ngũ một phen, lúc này mới dùng giọng điệu tràn đầy kính úy mở miệng nói: "Con đường tiên phàm nối liền lại rất có thể là thao tác của cao nhân, các ngươi nghĩ mà xem, cao nhân cố ý cho chúng ta bộ tự thiếp này để giết lão tổ Liễu gia, chẳng phải đại biểu cho hắn sớm đã biết sẽ có tiên nhân buông xuống sao?!"
"Thật đúng là như thế!"
Cố Trường Thanh hơi sững sờ, sau đó hít vào một ngụm khí lạnh nói: "Kết hợp với cao nhân ở Thanh Vân cốc nói ra kiến giải đối với Tây Du kỳ, trong đó có một loại thâm ý không vừa lòng đối với việc con đường tiên phàm bị cắt đứt, chuyện cao nhân nối liền con đường tiên phàm là hoàn toàn có khả năng!"
Chu Đại Thành tiếp tục nói bổ sung: "Hơn nữa các ngươi xem, Đát Kỷ cô nương chẳng phải đã thành tiên rồi sao? Thủ đoạn của cao nhân thông thiên, con đường tiên phàm cắt đứt đối với cao nhân mà nói thật đúng chẳng tính là cái gì?"
"Tê —— "
Mọi người cùng nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
Cao nhân thực sự là quá đáng sợ!
Ai đọc truyện Ngạo Thế Đan Thần mà ta cũng đang dịch trong lúc đợi chương mới của truyện này thì ta tặng code giảm giá 35%: 13920689

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất