Chương 185: Lâm Mộ Phong giác ngộ
Lâm Thanh Vân vội vàng tiến lên mấy bước, "Cha, ta đi cùng với ngươi."
Hai cha con bọn họ đi tới dưới gốc đại thụ, ngẩng đầu nhìn vào cái tổ ong kia, bên trong đôi mắt của họ đều hiện ra vẻ sợ hãi.
Lâm Thanh Vân vô cùng lo lắng, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Cha, ngươi thật muốn đi sao?"
Lâm Mộ Phong hạ quyết tâm, không nghĩ ngợi chút nào nói: "Đi thì chắc chắn phải đi, có thể cống hiến sức lực cho cao nhân là vinh hạnh của ta."
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Thanh Vân trắng bệch, run giọng nói: "Đây chính là Kim Diễm phong a! Ngươi đi động vào ổ của nó, hơi chích cho một cái là sẽ có nguy hiểm tính mạng."
"Ha ha, Thanh Vân, ngươi cảm thấy cao nhân đối với chúng ta như thế nào?" Lâm Mộ Phong đột nhiên hỏi.
Lâm Thanh Vân trầm ngâm chốc lát nói: "Ôn hòa thân thiện, hơn nữa ban cho chúng ta tạo hóa to lớn!"
"Ngươi nhớ kỹ, thế giới này không có bữa cơm trưa miễn phí, phàm là cao nhân đều sẽ có một chút tính tình cổ quái, Lý công tử thích lấy thân thể phàm nhân để trải nghiệm cuộc sống phàm trần, còn thích để người khác phối hợp biểu diễn với hắn, nhưng ngươi phải biết, loại đam mê này đối với chúng ta mà nói thế nhưng là một loại tạo hóa! Bởi vậy chúng ta có thể gặp được Lý công tử. Có thể nói may mắn, cơ hội bình thường cần chính mình đi tóm lấy, chứ ngồi không không làm gì thì chẳng có may mắn hay cơ hội nào đập vào đầu đâu!"
Lâm Mộ Phong một mặt trịnh trọng, "Chúng ta lần này đã dính ánh sáng to lớn của cao nhân, không làm cái gì, lòng ta ngược lại khó có thể bình yên!"
Lâm Thanh Vân cắn răng nói: "Cha, đây chính là sẽ có nguy hiểm tính mạng!"
"Ngươi còn không hiểu sao? Cái này kỳ thực là một loại khảo nghiệm cao nhân đối với chúng ta!"
Lâm Mộ Phong mỉm cười, "Cao nhân đã thích làm phàm nhân, bởi vậy cuối cùng đều sẽ thông qua ám chỉ tới mượn tay người khác, hắn ban tạo hóa cho chúng ta, kỳ thực là đang cố ý bồi dưỡng quân cờ của mình! Nếu như hiện tại ta rút lui, nói rõ ta căn bản không có quyết tâm vì cao nhân xông pha khói lửa, vậy con cờ ta đây còn có cái gì dùng? Sau này cao nhân làm sao sẽ an bài ta đi làm việc?"
Bên trong đôi mắt Lâm Thanh Vân lộ ra vẻ suy tư, nhưng vẫn căng thẳng bất an.
"Cảnh giới của ngươi quả nhiên vẫn còn kém nhiều lắm!"
Lâm Mộ Phong than nhẹ một tiếng, lắc đầu, "Cao nhân cho chúng ta tạo hóa, cho chúng ta ân, sau đó phàm là bất kỳ phân công nào, coi như chắc chắn phải chết thì chúng ta cũng không thể có một chút do dự nào! Bản thân là quân cờ mặc dù sẽ sợ hãi, nhưng ... tuyệt không nên lùi bước!"
Dứt lời, thân thể của hắn đã từ từ bay lên, chẳng mấy chốc lên tới cách tổ ong không xa.
"Ong ong ong!"
Vô số Kim Diễm phong bay múa vờn quanh, phát ra tiếng làm cho người ta tê dại cả da đầu, khiến lông tơ của Lâm Mộ Phong không thể không dựng thẳng đứng lên, căng thẳng tới cực điểm.
Nhất là nhìn vào mấy con Kim Diễm phong bay quanh thân của chính mình, quả tim của hắn đều như đã nhảy lên tới cổ họng, sợ hãi vô cùng đã bao phủ trong lòng.
Đặt ở bình thường thì hắn sớm đã bị dọa đến động cũng không dám động.
"Ta không thể để cho cao nhân thất vọng!" Lâm Mộ Phong hít sâu một hơi, trong ánh mắt mang theo vẻ kiên định, bắt đầu tới gần phía tổ ong.
Điều này giống như một người yêu cầu bạn không có biện pháp bảo vệ nhảy khỏi vách núi, hứa hẹn nói với ngươi rằng sẽ không có nguy hiểm gì, đồng thời sau đó sẽ cho ngươi rất nhiều chỗ tốt, nhưng có bao nhiêu người dám nhảy?
Cái này cần chính là một loại dũng khí lớn để bất chấp gian nguy.
"Ong ong ong!"
Tiếng ong mật kêu càng ngày càng to càng nhiều, rất nhiều Kim Diễm phong dường như phát hiện Lâm Mộ Phong vị khách không mời mà đến này, bắt đầu lên tiếng cảnh cáo.
Lâm Mộ Phong cắn răng, đỡ lấy áp lực cực lớn vô cùng, trùm cái thùng hình vuông về phía tổ ong.
Lập tức, vô số Kim Diễm phong bay đến càng nhanh hơn, tất cả Kim Diễm phong ở xung quanh vườn hoa vào lúc này đều bay vọt về phía tổ ong!
Nhiều năm như vậy, Kim Diễm phong nơi này có bao nhiêu thì căn bản đếm không hết, gần như giống như thủy triều tuôn hướng Lâm Mộ Phong, cảnh tượng như vậy xem như tiên nhân gặp phải cũng sẽ kinh hoảng tới nổ tung cả da đầu, dọa đến hồn vía lên mây.
Trong này, phàm là có một con Kim Diễm phong không cẩn thận đốt Lâm Mộ Phong một cái, Lâm Mộ Phong chắc chắn sẽ nguội lạnh.
Mồ hôi lạnh từ trên trán Lâm Mộ Phong nhanh chóng chảy xuống, hai tay của hắn đều đang run rẩy, cả người đều muốn ngạt thở.
Nhưng đối mặt với sự hoảng sợ kinh khủng này, hắn vẫn như cũ giữ tấm lòng son, giữ lấy vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn muốn nhếch lên lộ vẻ mỉm cười, lộ ra phong thái nhẹ như mây gió.
Bởi vì cao nhân đang nhìn, không thể để cho cao nhân nhìn ra mánh khóe.
Dù sao cao nhân nói, những này chỉ là ong mật bình thường, vậy thì nhất định phải phối hợp mà biểu diễn.
Một cử động nhỏ hắn cũng không dám, trơ mắt nhìn những Kim Diễm phong theo tổ ong, cùng nhau tiến vào trong thùng vuông, thậm chí, có KIm Diễm phong bò dọc thân bò vào cái thùng hình vuông, giống như cái thùng hình vuông nay có một loại lực hấp dẫn nào đó đối với bọn chúng vậy.
Hô!
Xem ra thật đúng là khảo nghiệm, ta biết cao nhân không có khả năng để cho ta chịu chết một cách vô ích.
Không hổ là cao nhân, thế mà ngay cả Kim Diễm Phong cũng phải ngoan ngoãn mà nghe lời như vậy, quả thực cường đại tới để cho người ta khó có thể tưởng tượng.
Lý Niệm Phàm nhìn vào cảnh tượng này, trên mặt không thể không hiện ra vẻ sợ hãi thán phục, nhịn không được tán thán nói: "Lợi hại a, không hổ là người tu tiên, thế mà có thủ đoạn có thể hút tất cả ong mật vào trong thùng, mở mang tầm mắt a."
Lâm Mộ Phong giống như một bức tượng, tay chân cứng ngắc, huyết dịch toàn thân đều rất giống như thể ngừng lưu động vậy.
Một mức tới khi tất cả Kim Diễm phong bay vào bên trong cái thùng hình vuông này, hắn mới dần dần tỉnh táo lại, hồn vía lên mây đậy cái nắp lên.
Hắn từ trên cây hạ xuống đất, cũng cảm thấy hai chân như mềm nhũn ra, thiếu chút nữa thì đứng không vững, cũng may có Lâm Thanh Vân đỡ.
Hăn đưa thùng hình vuông này cho Lý Niệm Phàm, mở miệng nói: "Lý công tử, may mắn không làm nhục mệnh."
Lý Niệm Phàm nhận lấy thùng hình vuông, cười nói: "Thật sự là rất cảm tạ, vất vả, sau này có thể đi tới nơi của ta để nếm thử mật ong."
Lâm Mộ Phong lập tức mừng rỡ, vội vàng nói: "Chắc chắn sẽ tới!"
Xem ra cao nhân tương đối hài lòng đối với việc ta thông qua khảo nghiệm, sau này ta nhất định phải không ngừng cố gắng, làm một quân cờ xuất sắc mới được!
"Cần phải về rồi, ta còn phải trả lại chiếc thuyền mái hiên mà ta thuê này cho lão nhân gia kia đây này." Lý Niệm Phàm cười nói, quay trở lại trèo lên thuyền mái hiện, thuận theo dòng nước từ từ trôi ra di tích...
Mà ở tại mấy canh giờ trước, bên trong Thanh Vân cốc đã có một đạo độn quang nhanh chóng bay ra, hướng về phía phương hướng của Càn Long tiên truyền mà bay tới.
Chính là Cố Trường Thanh.
Trên vai của hắn còn có một con chim đang đứng ở đấy, con chim lớn này toàn thân đỏ rực, chỗ cái đuôi còn mọc ra một cây lông vũ màu vàng kim.
Con chim lớn này chính là con Hỏa Tước ở Tiên giới kia.
Hiện tại con đường tiên phàm bắt đầu đả thông, chỉ cần thực lực đủ, Tiên giới và phàm trần hoàn toàn có thể giống như kiểu trước đây liên hệ bằng vật phẩm, tuy nhiên tồn tại cảnh giới tiên nhân trở lên thì không thể hạ phàm một cách tùy ý, tồn tại cảnh giới dưới tiên nhân thì không thể lên Tiên giới một cách tùy ý.
Hỏa Tước đứng ở trên vai Cố Trường Thanh, mặt mũi đầy vẻ cao ngạo, lạnh lùng nói: "Cố Uyên, ngươi nhất định phải chết, ngươi thế mà thật dám đưa ta xuống phàm giới, ngươi nhất định phải chết!"
Nó chẳng qua chỉ là Đại Thừa kỳ, một khí xuống phàm trần, trừ khi thành tiên, bằng không muốn lên Tiên giới sẽ rất khó khăn.
"Không khí ở phàm trần này thật sự là buồn nôn, không được, ta sắp hít thở không thông!"
"Ngươi tên là Cố Trường Thanh đúng không, lão tổ ngươi xong, ngươi cũng xong rồi, toàn gia ngươi đều phải xong!"
"Các ngươi đợi tiếp nhận sự tức giận ngập trời của tông chủ đi!"
"Cái nơi này là cái nơi rách nát gì? Đều là tồn tại giống như rác rưởi, chờ, ta sẽ để dân chúng nơi này không còn cách để mà sống!"
Nó cao ngạo tới cực điểm, bên trong đôi mắt hiện ra một loại ánh mắt coi thường thương sinh, phàm trần ở trong mắt nó như là một cái xóm nghèo, hiện tại lưu lạc tới đây hoàn toàn chính là cưỡng hiếp đối với nó!
Oán niệm vô tận để nó hận không thể diệt thế.