Chương 201: Tổ tiên này là cái hố??
Im lặng
Tất cả im lặng.
Mọi người vốn đều đã làm xong chuẩ bị hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng là rõ ràng kẹt lại ở trong cổ họng, hít không được, cứng đờ.
Đạo vận?
Từ ngữ quen thuộc cỡ nào.
Nữ tử kia còn tưởng rằng mọi người bị lời nói của nàng ta làm cho trấn kinh, lập tức có chút đắc chí, mở miệng nói: "Thật ra thì cũng không cần phải quá khiếp sợ, như loại linh quả này, ta một hơi được sáu quả, bởi vì tham ăn, cho nên mới chỉ để lại một quả, nếu như biết con đường tiên phàm sắm đả thông, ta chắc chắn sẽ giữ lại cho các ngươi, dù sao, cái này với các ngươi mà nói thì có sự trợ giúp lớn hơn so với ta."
Diêu Mộng Cơ lấy lại tinh thần, lập tức hiện ra vẻ sợ hãi thán phục, "Lợi hại, lợi hại!"
Chu Đại Thành cũng vội vàng phụ họa theo, "Nghĩ không ra trên thế giới thế mà còn có thể có loại quả đáng ngạc nhiên tới như vậy, khó có thể tưởng tượng được, không dám tin!"
Bọn họ khổ luyện kỹ năng diễn xuất của mình ở trước mặt cao nhân, không nghĩ tới vào lúc này thế mà cũng có đất dụng võ.
Tần Mạn Vân lắc đầu, cũng nói: "Quả này thật sự là quá quý giá, ta không thể nhận."
"Cái này không tính là gì, ta là sư tổ ngươi, đã tặng cho ngươi vậy thì ngươi cứ nhận lấy." Nữ tử lộ ra nụ cười hòa ái, trước khi chết còn có thể giả bộ bíp trước mặt hậu bối của mình, để lại một cái di sản vô cùng trân quý như vậy, cũng không tính là bôi nhọ xưng hào tiên nhân của chính mình, thật đáng giá trên đời.
"Đúng rồi, cảnh giới càng thấp, đạo quả này sẽ có hiệu quả càng tốt hơn, vận khí tốt còn có thể để cho người ta đốn ngộ, không bằng ngươi bây giờ ăn đi, để sư tổ ngươi nhìn xem ngươi có thể đốn ngộ hay không, nói không chừng còn có thể để ngươi độ kiếp trong khoảng một ngàn năm." Nữ tử kia tràn đầy vẻ mong chờ.
"Cái này. . . Không tốt a." Tần Mạn Vân nhìn về phía Diêu Mộng Cơ.
Diêu Mộng Cơ nghiêm mặt, mở miệng nói: "Sư công, đạo quả có thể không cần vội vàng, ta cảm thấy việc cấp bách vẫn là để chúng ta cùng nhau ngẫm lại nên chữa khỏi thương thế của ngươi như thế nào."
"Ta nói, đây là không có khả năng! Ta thế nhưng là tiên nhân, linh dược cấp cao nhân trong thế giới tu tiên đối với ta mà nói cũng không có ích lợi gì." Nữ tử khoát tay áo, giả vờ tức giận nói: "Ta một kẻ hấp hối sắp chết, muốn nhìn di sản của chính mình một chút xem hậu bối của mình dùng sẽ mãnh liệt tới mức nào cũng không được sao? Các ngươi có phải là không muốn để cho ta nhắm mắt phải không?"
Diêu Mộng Cơ nhắm mắt nói: "Sư công, thật ra thì ta có một loại đồ vật, nói không chừng đối với thương thế ngươi ..."
"Ngươi có cái rắm!"
Nữ tử lập tức bùng nổ, "Tử tôn bất hiếu a! ngươi đây là chê ta chết không đủ nhanh cho nên muốn chọc giận cho ta chết nhanh sao? Đồ tôn ngoan, không cần phải để ý tới sư phụ của ngươi, ngươi tranh thủ thời gian ăn vào để cho sư tổ nhìn xem hiệu quả ra sao."
Tần Mạn Vân khó xử đành khẽ gật đầu, từ từ há hốc miệng ra, sau đó để Đạo quả vào trong miệng của mình.
Đạo quả vừa ngọt vừa chua, hơn nữa thế mà không có hột, hai ba miêng đã bị ăn sạch.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Tần Mạn Vân, nhất là nữ tử kia, ánh mắt cũng bắt đầu nóng lên.
Nàng ta bắt đầu tưởng tượng lấy, chờ một chút nếu như Tần Mạn Vân rơi vào đốn ngộ, thiên địa sẽ xuất hiện dị tượng, như vậy càng có thể thể hiện ra đồ vật mà bản thân tặng ra trâu bò tới mức nào.
Tuy nhiên, phản ứng gì cũng không thấy xuất hiện.
"Ừm?" Nữ tử kia nhíu mày, hồ nghi đánh giá Tần Mạn Vân.
Tần Mạn Vân cũng là áp lực như núi, không thể không nhắm mắt lại.
Nàng ta rất muốn diễn ra vẻ mặt đốn ngộ, thế nhưng là ... thật không biết phải diễn ra làm sao.
Bên trong Đạo quả này thật là có đạo vận, nhưng là, mỗi lần đi cùng với Lý Niệm Phàm, đạo vận tới giống như cơm rau dưa gia đình thường ăn vậy, đạo vận bên trong cái quả kia thật đúng là không coi vào đâu, chứ đừng nói đốn ngộ, giống như cầm một hòn sỏi nhỏ ném vào mặt biển rộng lớn chẳng qua chỉ tạo ra gợn sóng nhỏ mà thôi.
"Tình huống như thế nào? Làm sao mà một chút hiệu quả cũng không có?" Nữ tử kia trợn tròn mắt gấp điến khuôn mặt cũng biến hình.
Bóng mờ hơi rung nhẹ, đã tới biên giới tiêu tán đi.
Dưới cơn tức giận sôi sùng sục, thiếu chút nữa bị một cơn tức giận mang đi.
Như vậy chẳng khác gì, ngươi tặng cho người khác một cái túi xách đắt tiền, người ta chỉ cho rằng đây là cái giỏ rau, loại cảm giác này quả thực để cho người ta phát điên.
Giết người giết tâm tư a!
Nữ tử kia thở hổn hà hổn hển, "Không được, ta phải chống đỡ, bằng không chắc chắn sẽ chết không nhắm mắt."
Diêu Mộng Cơ vội vàng nói: "Sư công, ngài đừng có vội, thật ra thì linh quả ẩn chứa đạo vận chúng ta nếm qua không ít, cho nên công hiệu mới kém tới như vậy."
"Nếm qua không ít?" Nữ tử kia sửng sốt, lắc đầu nói: "Không có khả năng! Mộng Cơ, loại lời nói dối cấp thấp này ngươi không cần nói."
Tần Mạn Vân mở miệng nói: "Sư tổ, đây là sự thật, ta chính là bởi vậy mới có thể đột phá tới Nguyên Anh hậu kỳ nhanh như vậy."
Nữ tử vẫn lắc đầu, khẳng định nói: "Nếu như ta tin các ngươi thì ta chính là heo!"
Diêu Mộng Cơ hít sâu một hơi sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, "Sư công, thực không dám giấu giếm, thật ra thì ở phàm trần chúng ta gặp Thánh Nhân!"
Nữ tử nhìn chằm chằm vào Diêu Mộng Cơ, đều bị chọc tới phát cười, ánh mắt giống như đang nhìn một lão giả bị thiểu năng trí tuệ vậy.
Mở miệng nói: "Mộng Cơ a, ngươi có phải thấy ta sắp chết rồi hay không cho nên mới chơi trò ngựa thần lướt gió tung mây để cho ta buồn cười đây?"
"Sư công, ta biết ngươi sẽ không tin, nhưng những gì ta nói quả thực đều là thật!"
Diêu Mộng Cơ nhìn vào nữ tử, hơi mong đợi mở miệng nói: "Hiện tại không kịp giải thích, ta chỉ muốn biết, nếu là mật ong Kim Diễm phong thì có trợ giúp gì đối với thương thế của sư công hay không? "
"Vậy thì dĩ nhiên là có." Ánh măt nữ tử lập lòe, không thể không nói: "Mật ong Kim Diễm phong có kỳ hiệu đối với việc chữa thương, hơn nữa còn có thể cố bản bồi nguyên, chỉ cần đủ nhiều, không nói có thể cho ta khỏi hẳn, ít ra có thể ổn định thương thế của ta."
Trong giọng nói của nàng mang theo một chút khát vọng, nhưng cùng lúc lại có chút bất đắc dĩ.
Đây chính là Kim Diễm phong a, không chỉ hiếm có, hơn nữa lực sát thương cực kỳ kinh người.
Muốn thu hoạch được mật ong, nhất định phải phải đều có thực lực và số mệnh cùng tồn tại mới được, khó, khó như lên trời!
Đã thấy ——
Diêu Mộng Cơ mỉm cười, đứng thẳng lưng lên, lấy một loại giọng điệu cao thâm mạt trắc đắc ý mà nói: "Ta có!"
Lông mày nữ tử nhíu lại, kinh ngạc nói: "Mộng Cơ, làm sao mà ngươi lại biến thành bộ dáng như vậy rồi? Nói lão há mồm là ra, một câu lại một câu, đều không thấy có chút xấu hổ nào."
"Sư công, tin hay không chờ một chút tự nhiên sẽ rõ." Khóe miệng Diêu Mộng Cơ nhếch lên, hoàn toàn chính là một bộ dáng vẻ mọi người mời xem ta biểu diễn, "Tiếp theo chỉ mời sư công chuẩn bị sẵn sàng, khống chế lại nhịp tim của mình, ta sẽ lấy mật ong Kim Diễm phong ra!"
"Giả y như thật, ngươi lấy ra đi, ta chờ."
Diêu Mộng Cơ nhắc nhở thêm một lần nữa: "Sư công, đây cũng không phải là đùa giỡn, nếu như ngươi bởi vì quá quá khích mà tiêu tán mất, vậy xem như quá thua lỗ."
Nữ tử không nhịn được nói: "Chút tâm cảnh này ta còn có, ngươi cứ lấy ra!"
Diêu Mộng Cơ vung tay lên, một cái bình nhỏ xuất hiện trong tay hắn, theo hắn mở nắp bình ra, lập tức, một cỗ khí tức thơm ngọt phiêu tán mà ra.
Nữ tử kia vốn là cũng không có ôm kỳ vọng quá lớn, ánh mắt hơi cong lên, lại đột nhiên cứng đờ lại.
"Đây, đây là..."
Nàng ta trợn tròn mắt, hận không thể móc tròng mắt của mình ra dính vào trên bình kia.
Trong bình, những mật ong kia giống như có sinh mệnh, thế mà đang tự động di chuyển.
"Tê —— "
"Mật ... mật ong của Kim Diễm phong, thế mà thật là mật ong của Kim Diễm phong!" Thân thể mềm mại của nàng ta thế mà run rẩy, chấn kinh tới tột đỉnh.
Đồng thời, bóng mờ rung động điên cuồng, đi thẳng tới biên giới tiêu tán.
Nàng ta đưa tay một chiêu, cái bình kia lập tức bay vào trong tay của nàng.
"Không ổn, ta thật phải tiêu tán, không kịp nghe ngươi giải thích, năm ngày sau đó lại kêu gọi ta."
Mắt thấy bóng mờ gần như biến mất, trong hư không vẫn còn có âm thanh truyền tới, "Đúng rồi, làm sư công, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, tuổi cũng đã cao rồi, phải học được cách kiềm chế bản thân phải điều độ, tinh khí suy yếu thành như vậy, thật đúng là."
Diêu Mộng Cơ: ? ? ?
Ta đây là hết lòng hết sức a!
Chuyện gì xảy ra với nữ nhân các ngươi vậy? Tư tưởng đều xấu xa tới như vậy sao?
Ai, đợt triệu hồi tổ tiên này chẳng nhưng không mò được cái gì, ngược lại còn đánh mất một bình mật ong Kim Diễm phong.
Tổ tiên này là cái hố, thua thiệt lớn!