Chương 218: Ngoan nhân, đó là cái ngoan nhân
Lạc Hoàng đưa mắt nhìn Lạc Thi Vũ, đồng dạng cảm khái khẽ gật đầu, "Đúng vậy a."
Khi đó, biết cao nhân còn chưa nhiều, chính mình cũng có thể thường xuyên tới bái kiến cao nhân, hiện tại, chó liếm nhiều lắm, hơn nữa một người còn trâu hơn một người, bên cạnh cao nhân đã không có chỗ bọn họ có thể liếm.
Ai, tâm tư mệt mỏi.
Nếu không phải lần này Càn Long tiên triều nhận được ân huệ quá lớn của cao nhân, bọn họ đều tìm không ra lý do tới bái phỏng cao nhân.
"Thật ra thì bầu rượu này tên là Thần Tiên nhưỡng, là rượu ngon mà một tên si mê rượu ở vạn năm trước phát minh ra, về sau tên si mê rượu này phi thăng, vì vậy mà đặt tên, có thể nói là rượu ngon đệ nhất thế giới tu tiên, ta là rất vất vả mới cầu tới."
Lạc Hoàng mở miệng nói: "Đồ đạc của chúng ta cao nhân tự nhiên là chướng mắt, nhưng đã mang theo đồ tới ta thế nào cũng phải mang thứ tốt nhất của ta a."
Vẻ mặt Lạc Thi Vũ có chút xuống dốc, "Sau này trừ khi cao nhân cho gọi, chúng ta chỉ sợ sẽ không tới."
Càn Long tiên triều chỉ có thể xem như là một cái thế lực bình thường, bảo vật có thể lấy ra được đều có hạn, năng lực cũng có hạn, căn bản không có tư cách tới bái kiến cao nhân.
Người ta có thể gọi lão tổ, chính mình không có a!
Quá tàn khốc, thực lực không đủ, ngay cả tư cách liếm cũng không có.
Trong lúc hành tẩu, bọn họ đều sững sờ, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy đằng trước có một thân ảnh đang đi dọc theo đường núi.
Người kia ăn mặc xem như sang trọng, hiển nhiên là rất chú trọng việc ăn mặc.
Nhưng ánh mắt có chút ngốc trệ, mất hồn mất vía, vừa đi còn cừa đang lẩm bẩm, "Quá khó khăn, quá khó khăn, ta không giải được ..."
Lông mày Lạc Hoàng hơi nhíu, bước nhanh về phía trước, mở miệng nói: "Đạo hữu xin dừng bước!"
Người kia hơi sững sờ, lấy lại tinh thần nhìn về phía Lạc Hoàng, "Bái kiến vị đạo hữu này."
Lạc Hoàng mở miệng hỏi: "Đạo hữu, xin hỏi ngươi lên núi không biết có chuyện gì?"
Người kia trầm ngâm một lát, làm cái bí hiểm, mở miệng nói: "Lòng có hoang mang, chuyên tới đều cầu giải!"
Tâm tư Lạc Hoàng đột nhiên nhảy một cái, không thể không hạ giọng nói: "Cái bật lửa?"
Người kia cười, trả lời: "Tủ lạnh!"
Lập tức, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Lạc Hoàng cười ha ha một tiếng, chắp tay nói: "Ha ha ha, hóa ra là người trong đạo, Càn Long tiên triều, Lạc Hoàng!"
Người kia đáp lễ nói: "Thiên Diễn đạo nhân."
"Không bằng cùng nhau đi tới bái phỏng?"
"Rất tốt, rất tốt!"
Có liên quan tới cao nhân, hai người trong nháy mắt thành đồng sự, quan hệ lập tức trực tiếp rút ngắn, bắt chuyện với nhau đi về phía trên núi.
Kỳ thực, hai người đều là người mang đầy tâm sự.
Lạc Hoàng cảm thấy mình đã không còn tư cách trở thành quân cờ của cao nhân, mà Thiên Diễn đạo nhân thì cảm thấy Kỳ đạo mờ mịt, mỗi một bước đều nơm nớp lo sợ, không dám hạ cờ, giống như đằng trước có con ngáo ộp khủng bố đang đợi chính mình vậy.
Trong bất tri bất giác, Tứ Hợp viện đã đập vào mắt.
Vào lúc này, nội tâm của bọn hắn đều xiết chặt, căng thẳng mà thấp thỏm.
Bọn họ sinh ra một loại cảm giác, nông dân vào thành bái phỏng lão bằng hữu giàu có vậy.
Lạc Thi Vũ cắn môi, cung kính nói: "Xin hỏi ... Lý công tử có ở nhà không?"
"Kẹt kẹt."
Lý Niệm Phàm mở cửa, nhìn vào hai người ngoài cửa, lập tức nở ra nụ cười, "Là các ngươi a, ta thấy hôm nay có Hỉ Thước (chim khách) leo lên đầu cành, nên đoán được chắc chắn sẽ có khách tới nhà, mau, mời vào."
Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ là hắn nhóm người tu tiên mà hắn quen biết sớm nhất, Thiên Diễn đạo nhân thì là một vị kỳ thủ học đồ trung kỳ khó được, ấn tượng của Lý Niệm Phàm đối với bọn hắn đều rất sâu, bạn cũ, tự nhiên thân thiết.
Ba người Lạc Hoàng lập tức giật mình trong lòng, mừng rỡ không thôi nói: "Vậy thì quấy rầy Lý công tử."
Vào cửa, bọn họ đều nói với Đát Kỷ: "Bái kiến Đát Kỷ cô nương."
Lý Niệm Phàm mỉm cười nói: "Tùy tiện ngồi, Tiểu Bạch, nhanh mang Khoái Nhạc thủy tới!"
"Đa tạ." Lạc Hoang thận trọng từ trong tay Tiểu Bạch nhận lấy Khoái Nhạc thủy, vẻ mặt khó tránh khỏi có chút đỏ lên, riêng giá trị của ly Khoái Nhạc thủy này đã vượt qua một bầu rượu mà chính mình mang tới.
Hắn cầm lấy bầu rượu, nhắm mắt nói: "Lý công tử, đây là bầu rượu mà ta cố ý sai người mang tới, một chút tấm lòng."
"Ồ? Còn mang rượu tới tới?"
Lý Niệm Phàm có chút ngoài ý muốn, nhận lấy bầu rượu từ trong tay Lạc Hoàng, ngửi một cái, từ đáy lòng nói lên lời khen: "Ngược lại là rượu ngon khó được!"
Đối với thế giới tu tiên mà nói, rượu này đúng là rượu ngon, thủ pháp chưng cất đã từ thô lậu chuyển thành tinh tế, xem như rất không dễ đi.
Lý Niệm Phàm cũng không thích uống rượu, bởi vậy mới một mực không có tự mình làm ra, sau này ngược lại là có thể làm ra một chút, thi thoảng uống một chút hoặc là dùng để tiếp đãi khách cũng tốt.
Lý Niệm Phàm cười nói: "Lạc Hoàng, ngươi quá khách khí."
Thấy Lý Niệm Phàm không có chê, Lạc Hoàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chân thành mở miệng nói: "Lý công tử, chuyện công tử làm ở Hạ triều ta đều biết, cái này cũng liên quan tới Càn Long tiên triều ta, ôn dịch làm hại khắp nơi, công tử đây là tạo phục cho vạn dân thiên hạ, lập một công trước nay chưa từng có a!"
"Ha ha ha, quá khen, quá khen rồi, việc nhỏ, việc nhỏ thôi."
Lý Niệm Phàm nhịn cười không được, liên tục khoát tay, thật ra thì nội tâm vẫn là rất sảng khoái.
Lão nhân này nói chuyện rất được lòng ta a!
Hắn nhìn về phía Thiên Diễn đạo nhân bên cạnh trầm mặc không nói, không thể không cười nói: "Thiên Diễn huynh, ta thế nhưng là còn một mực chờ ngươi qua đây chơi cờ với ta a, thế nhưng là mãi mà không thấy bóng dáng của ngươi."
Thiên Diễn đạo nhân một mặt cay đắng, mở miệng nói: "Lý công tử, tài đánh cờ của ta thô thiển, thật sự là không có mặt mũi làm đối thủ của công tử."
Lúc đầu, hắn quả thật rất muốn ngày nào cũng thỉnh giáo Lý Niệm Phàm, nhưng là theo kỳ nghệ của hắn tiến bộ thì hắn càng cảm thấy Lý Niệm Phàm sâu không lường được.
Đợi tới hắn lại tiến bộ thêm một chút thì lại phát hiện Lý Niệm Phàm càng kinh khủng hơn.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, ngưỡng mộ núi cao hắn thật là không có ý tứ để tới.
Lý Niệm Phàm nhịn không được lắc đầu, "Giải trí mà thôi, chăm chỉ quá mức thì cái được không bù nổi cái mất!"
Khó có thể tưởng tượng, thế giới tu tiên thế mà cũng có người si mê cờ tới cỡ này, đều không tu luyện sao? Mê muội mất cả ý chí a!
Có thiên phú tu luyện, không đi tu luyện vậy không phải lãng phí sao?
Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được khuyên nhủ nói: "Thiên Diễn huynh, ta cả gan thuyết phục một câu, đánh cờ chỉ là giải trí, tuyệt đối không thể bỏ bê việc tu luyện a!"
Đây là lời từ đáy lòng của hắn.
Lúc này Lý Niệm Phàm cảm thấy giống như loại một đứa bé không được đi học, nhìn thấy những đứa bé khác được đi học thế mà còn trốn học, cái loại tâm lý chênh lệch này quả thực để cho người ta khó chịu!
Thiên Diễn đạo nhân thì trong lòng lộp bộp một chút, cao nhân đây chính là đang gõ ta sao!
Vội vàng nói: "Lý công tử yên tâm, kỳ đạo thâm ảo như vậy, ta sao có thể lãng phí tinh lực cho việc tu luyện? Ta đã phế bỏ tu vi, chuyên tâm nghiên cứu kỳ đạo!"
"Tê —— "
Lý Niệm Phàm trợn mắt há hốc mồm.
Ngoan nhân, đây là một tên ngoan nhân a!
Vì đánh cờ thế mà phế bỏ tu luyện, cái này, cái này, cái này ...
Đây là đang khoe của sao?
Ngươi không muốn thì cho ta a!
Lý Niệm Phàm bị dính bạo kích, con mắt không thể không nhìn xung quanh một chút, để dao xa ra một chút, bằng không nhất định phải một dao bổ vào cái tên phá của này!
Thiên Diễn đạo nhân nhìn thấy dáng vẻ của Lý Niệm Phàm lúc này thì lập tức trong lòng mừng thầm.
Chính mình phế bỏ tu vi đi quả nhiên là đúng, ngươi nhìn một chút, ngay cả cao nhân cũng bị quyết tâm của ta làm cho khiếp sợ, hắn chắc chắn cảm thấy mình là một người tài có thể bồi dưỡng đi.