Chương 227: Ở phương diện tìm đường chết này từ trước đến nay luôn đứng đầu
"Kẹt kẹt."
Dưới bóng đêm, một cái cửa phòng từ từ mở ra.
Đát Kỷ mặc vào một cái áo ngủ đơn giản, chậm rãi đi ra khỏi phóng, gió nhẹ lay động lấy mái tóc dài của nàng, quanh thân giống như tỏa ra vầng hào quang, ngay cả bóng tối cũng không đành lòng tới gần.
Bên ngoài Tứ Hợp viện, tiểu hồ ly đang nằm lười biếng trên một thân cây, dựng thẳng lỗ tai, nhìn chằm chằm vào cửa, buồn chán chờ đợi.
Ở bên cạnh nó, Dã Trư tinh và Hắc Hùng tinh đứng dưới tàng cây, thân hình thẳng tắp, nếu như có một đôi kính dâm đeo lên thì hóa thân trở thành vệ sĩ đang thực hiện nhiệm vụ một cách đúng nghĩa hơn.
Một bên, Thanh Xà tinh dựng thẳng lên, thành một cái cọc tiêu, thế mà có độ cao ngang với tiểu hồ ly, phụ trách đảm nhiệm làm cái thang.
Dã Trư tinh xoa xoa đôi bàn tay, căng thẳng mà thấp thỏm lấy lòng nói: "Đại Vương, lúc nào ngươi có thể nói với tỷ tỷ ngươi một chút xem có thể ở trước mặt cao nhân nói tốt cho vài câu để chúng ta kiếm được cái biên chế hay không?"
Đôi mắt Hắc Hùng tinh cũng là hơi sáng lên, "Lão Trư, ngươi biết đủ đi, lần trước ngươi tốt xấu gì cũng đã được thể hiện ở trước mặt cao nhân, cũng xem như là nhân viên ngoài biên chế, mà ta bây giờ vẫn còn đang làm việc ngầm đây này, thảm hại hơn đây này."
Thanh Xà tinh cũng là một mặt chờ mong, mở miệng nói: "Nếu như có thể thường xuyên đi theo bên cạnh cao nhân thì tốt, thi thoảng ăn một bữa ăn chính thì ta thỏa mãn rồi."
Tiểu hồ ly có chút bất đắc dĩ mà nói: "Chính ta còn chưa thể danh chính ngôn thuận đi theo bên cạnh cao nhân đây này."
Đúng lúc này, đầu của nó bỗng nhiên ngẩng lên, vẻ lười biếng quét sạch sành sanh, kích động nói: "Tỷ tỷ!"
Sau đó, nó một bước lẻn tới trên đầu Thanh Xà tinh, từ thang máy mà Thanh Xà tinh đảm nhiệm đưa xuống dưới.
Dã Trư tinh và các yêu đều là toàn thân rùng mình một cái, kính nể nói: "Yêu ... Yêu Hoàng đại nhân!"
"Ta cho ngươi làm Yêu Hoàng không phải hưởng phúc, hiện tại ngay cả đi đường cũng chẳng muốn đi rồi sao?"
Tâm tình của Đát Kỷ hôm nay hiển nhiên có chút không tốt, cánh tay ngọc thon gọn cầm lấy đuôi của tiểu hồ ly rồi xách nó lên, lông mày hơi nhíu một cái, "Đã lâu như vậy, làm sao vẫn chỉ là tám cái đuôi?"
Tiểu hồ ly có chút ủy khuất, hơi sợ nói: "Tỷ tỷ, sắp, dấu hiệu cái đuối thứ chín đã xuất hiện."
Đát Kỷ khẽ thở một hơi, "Ngươi a, thật không có chí tiến thủ, nếu như ngươi có thể tấn thăng thành Cửu Vĩ sớm hơn thì chính là Yêu Hoàng danh chính ngôn thuận, chủ nhân thiếu tọa kỵ cần gì phải đi tìm kiếm con Phượng Hoàng kia?"
Hiện tại con đường tiên phàm đã mở rộng, thiên địa thay đổi lớn, chủ nhân chắc chắn là không muốn phức tạp, cho nên dứt khoát trực tiếp gọi Phượng Hoàng tới, làm tồn tại đỉnh cao nhất ở tiền viện.
Nếu như tiểu hồ ly trở thành Cửu Vĩ sớm một chút, hoàn toàn có thể thay thế vị trí của con Phượng Hoàng kia.
Ai, tiện nghi con Phượng Hoàng chết tiệt kia.
Phượng... Phượng Hoàng? !
Hai chữ thật đơn giản vang lên như sấm bên tai của ba con yêu quái khác kia, để chúng trở nên cứng ngắc như trở thành bức tượng.
Hóa ra muốn ở tại bên cạnh cao nhân, ít nhất cũng phải là loại đại lão cấp bậc giống như Phượng Hoàng này thì mới có tư cách sao?
Suy nghĩ nhiều, chính mình trước đó đã nghĩ nhiều rồi.
Ánh mắt Đát Kỷ lạnh lùng nhìn về phía ba con yêu quái, lạnh lùng nói: "Ta hình như nghe được các ngươi có chút bất mãn?"
"Không có, tuyệt đối không có!" Dã Trư tinh rùng mình một cái, thịt heo trên thân run rẩy không ngừng, thiếu chút nữa thì khóc lên, "Thật ra thì chúng ta đang vì làm một cái cộng tác viên mà phấn đấu, chỉ cầm làm một cái cộng tác viên đã thỏa mãn."
Thanh Xà tinh và Hắc Hùng tinh cũng bị dọa đến hồn vía lên mây, ở bên cạnh gật đầu điên cuồng.
Đát Kỷ không để ý bọn chúng, thuận tay lấy chậu nhỏ kia ra đưa cho tiểu hồ ly, mở miệng nói: "Trong chậu này là máu Phượng, ngươi tranh thủ thời gian uống đi, buổi tối hôm nay ta giúp ngươi đột phá tới Cửu Vĩ!"
"Máu Phượng Hoàng?" Tiểu hồ ly sợ ngây người.
Đây chính là máu Phượng a, đối với yêu quái mà nói, giá trị căn bản là không cách nào đánh giá!
Huyết dịch viễn cổ như vậy, có thể tăng lên huyết mạch của bản thân yêu quái, tương đương với nâng tiềm lực cất cao lên vô hạn.
Ba con yêu quái còn lại cũng đỏ ngầu cả mắt, dùng cái mũi điên cuồng hít hít vào, giống như hít khẽ hít mùi máu Phượng Hoàng thì cuộc sống sẽ trở nên viên mãn vậy.
Đát Kỷ mang theo tiểu hồ ly, bước chân một bước thì lao vào bên trong rừng cây, thúc giục nói: "Tranh thủ thời gian uống đi, ta hộ pháp cho ngươi!"
"Nha..."
Tiểu hồ ly ôm cái chậu nhỏ không kém mình bao nhiêu, ừng ực ừng ực mà uống.
Thật ra thì huyết dịch (máu) ở bên trong cũng không nhiều, nhưng là, theo tiểu hồ ly uống xong, bụng nhỏ của nó lại càng ngày càng to ra, giống như thành một quả bóng da nhỏ vậy.
"Phù phù."
Nó ném chậu nhỏ sang một bên, móng vuốt nhỏ sờ lên cái bụng tròn trịa của mình, trên mặt hiện ra một chút vẻ khó chịu, lông trên thân vốn trắng như tuyết thì bây giờ đều có chút đỏ lên.
Đát Kỷ vội vàng nói: "Cảm thụ cỗ lực lượng này đi thức tỉnh huyết mạch của ngươi!"
"Ngô ---" Tiểu hồ lý chống không nổi, nằm trên mặt đất, "Tỷ tỷ, ta rất sợ a."
"Phốc phốc —— "
Một bên, đột nhiên truyền tới một tiếng cười khẽ, Hỏa Phượng không biết từ lúc nào đã đứng ở trên một thân cây, đang có chút hăng hái nhìn vào tiểu hồ ly.
Khẽ cười nói: "Hóa ra còn có một con hồ ly, tiểu hồ ly, mùi vị máu của tỷ tỷ thế nào?"
Đát Kỷ nhìn vào Hỏa Phượng, không thể không khẽ hừ một tiếng.
Hỏa Phượng mỉm cười, "Muội muội của ngươi hình như có chút đặc thù, chỉ riêng uống vào là không đủ, có muốn ta dùng phượng hỏa kích thích một chút không? "
"Không cần!" Đát Kỷ lắc đầu, kiêu ngạo dẫn theo tiểu hồ ly đi tới một bên.
Sau đó, trong rừng cây mơ hồ truyền tới tiếng kêu hữu khí vô lực của tiểu hồ ly, "Ô --- tỷ tỷ, ta không được, ta không được, không được..."
Một lát sau, Đát Kỷ mặt đen lên đi trở lại.
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ném tiểu hồ ly cho Hỏa Phượng, "Ngươi tới đi!"
Hỏa Phượng liếm liếm bờ môi của mình, cổ tay duỗi một cái, hỏa diễm màu đỏ vờn quanh trên bàn tay.
Không có ý tốt nhìn vào tiểu hồ ly, mở miệng nói: "Tiểu hồ ly, kiên nhân một chút, vừa mới bắt đầu sẽ khá đau, khả năng sẽ còn ra một chút máu, tuy nhiên ta tin tưởng a, sau đó ngươi sẽ rất thoải mái."
"Ô ô ô, không được qua đây, tỷ tỷ cứu ta!"
...
Thời gian như dòng nước chảy, trong lúc không ai để ý đã âm thầm lướt qua.
Đảo mắt, khoảng thời gian ba ngày lặng yên mà qua.
Hôm nay, ba đạo độn quang hạ xuống dưới chân núi Lạc Tiên sơn mạch.
Đây là ba tên lão giả, một người trong đó bên hông còn buộc chặt lấy năm con gà, trông có chút buồn cười, Tông chủ Thanh Vân tông ở trên Tiên giới lại giống như lão già đi ship gà tới tận cửa nhà khách hàng.
Cố Trường Thanh cung kính mở miệng nói: "Cao nhân ở ngay trên ngọn núi này."
"Hay, rất hay!"
Bùi An nhấc nhấc điều chỉnh dây lưng quần bên hông lên, trong đợt 'xông lửa' vừa qua, hắn có chút gầy đi nên quần áo hơi rộng rãi, trong đôi mắt hắn mang theo vẻ kính nể và sự chân thành, sợ hãi than nói: "Ngọn núi này không cao, cũng không dốc, trông có vẻ bình thường không có gì khác lạ, nhưng cây bách già thường xanh, kỳ hoa dị thảo, tiếng suối chảy róc rách, đặc biệt là cái tên Lạc Tiên sơn mạch này, càng là một bút điểm mắt Long, nó thể hiện hàm ý rằng núi không bởi cao, có tiên thì nổi danh, cao nhân lựa chọn chỗ này cũng là tràn đầy tinh tế! Xứng đáng là cao nhân a!"
Cố Trường Thanh khiếp sợ nhìn vào Bùi An, không thể không như có điều suy nghĩ, lộ ra biểu tình sùng bái.
Cố Uyên thì có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Sư tổ, cao nhân không ở nơi này, ngươi nói như vậy hắn cũng không nghe thấy."
"Nói bậy!"
Bùi An bỗng nhiên quát lớn một tiếng, chỉ trích với Cố Uyên nói: "Câu nói này là từ đáy lòng của ta, vì sao phải nói cho cao nhân nghe? Ý nghĩ của ngươi quá mức nông cạn, không được a! Hơn nữa ... làm sao ngươi biết cao nhân không nghe được?"
Cố Uyên không muốn nói chuyện.
Ba người dọc theo đường núi, chậm rãi mà đi.
Con đường mòn rợp bóng cây uốn lượn, đó là một con đường núi rất bình thường.
Đi ở trên loại đường núi như thế này, trong lòng ba người đều vô cùng hồi hộp, cho dù là đường bình thường, vào lúc này cũng muốn vượt qua thành tiên lộ (đường)!
Đối mặt với đại lão như thế, càng là bình thường, ngược lại mang cho người tới áp lực càng lớn!
"Đúng rồi, gia gia, sư tổ, trước đó các ngươi đang dưỡng thương độ thiên kiếp, ta còn chưa kịp nói cho các ngươi biết phàm trần phát sinh một chuyện lớn." Cố Trường Thanh đột nhiên mở miệng nói, trong giọng nói còn mang theo một chút nghĩ mà sợ.
Cố Uyên hiếu kỳ nói: "Chuyện gì?"
Cố Trường Thanh ngưng trọng nói: "Ở trước khi các ngươi xuống, thật ra thì đã có một nữ tử từ Tiên giới hạ phàm."
"Cái gì?" Sắc mặt Bùi An hơi trầm xuống, "Là ai?"
"Không biết, tuy nhiên nữ tử này rất dễ phân biệt, tóc đỏ mắt đỏ, toàn thân mặc một chiếc váy đỏ, sau khi hạ phàm, còn thuận tay trợ giúp ba mươi tám người tu tiên phi thăng Tiên giới!" Giọng điệu của Cố Trường Thanh phức tạp cực độ.
Ba mươi tám người tu tiên kia quả thực chính là giẫm phải đại vận cứt chó!
Ở lúc tuổi thọ sắp kết thúc, vừa đúng con đường tiên phàm mở ra, ở lúc phi thăng rất có thể sẽ xuất hiện tình huống thân tử đạo tiêu, vừa đúng lại gặp một vị đại lão, trực tiếp bật hack cho bọn hắn thông qua được.
Quả thực chỉ có thể nói là con của vận khí.
Tóc đỏ mắt đỏ?
"Tê —— "
Cố Uyên và Bùi An đều hít vào một ngụm khí lạnh, tê cả da đầu, lộ ra vẻ sợ hãi.
"Chắc chắn là nàng ta!" Bùi An nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước bọt, "Nàng ta thế mà thật hạ phàm? Không phải là tới tìm cao nhân chứ?"
Cố Uyên thì vội vàng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó thiên kiếp tới..."
Con ngươi Cố Trường Thanh hơi co rút vào, giọng nói cũng có chút run rẩy, sợ hãi nói: "Thiên kiếp này quả thực sợ hãi tới cực cực điểm! Thiểm điện bổ ra lại là màu đỏ! Vẻn vẹn tràn ra một chút khí tức điện lưu, sẽ để cho toàn thân ta phải tê dại, không cách nào nhúc nhích được."
"Đây không phải là thiên kiếp, mà đây là thiên phạt!"
Sắc mặt Bùi An trở nên ngưng trọng, lúc nói chuyện còn thận trọng nhìn lên trời một chút, giống như có ngáo ộp khủng bố trên đó vậy.
Hít sâu một hơi, run rẩy nhỏ giọng nói: "Là uy lực xếp hạng thứ năm, Hồng Liên Thiên kiếp hủy thiên diệt địa!"
"Tê —— "
Trong lòng Cố Trường Thanh và Cố Uyên đều cuồng loạn, danh tự này nghe xong thì cực kỳ đáng sợ.
Bùi An trầm giọng nói: "Loại thiên kiếp này là tồn tại xem như ở thời kỳ viễn cổ cũng đều là để cho người ta nghe thôi đã sợ mất mật rồi, ta chính là nhìn thấy ở trên một quyển sách cổ, ở trước đây, phàm là xuất hiện loại thiên kiếp này, có thể an ổn vượt qua vậy cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay!"
Đây chính là ở viễn cổ a, thời đại mà đại năng xuất hiện lớp lớp, đều đã hình dung cái thiên kiếp này tới lợi hại như vậy rồi, vậy thiên hạ bây giờ ai có thể có bản lĩnh vượt qua?
Cố Trường Thanh nhịn không được mở miệng nói: "Sư tổ có ý tứ là, nữ tử kia ..."
"Không có gì bất ngờ xảy ra, tám thành là lạnh." Bùi An lắc đầu, thổn thức không thôi nói: "Nàng ta thế nhưng là một con Phượng Hoàng, nói tới nàng ta còn đã cứu chúng ta một mạng, đáng tiếc..."
Cố Uyên có chút nặng nề nói: "Thiên đạo vô tình a!"
Bùi An tiếp tục nói: "Khiêu khích thiên đọa, không thể không nói Phượng Hoàng nhất tộc ở phương diện tìm đường chết này từ trước đến nay luôn đứng hàng đầu ở Tiên giới."
Cố Uyên cảm khái một tiếng, "Cường đại khiến cho người ta phải chết lặng a!"
Trong khi nói chuyện, giữa những cây xanh phía trước, có từng làn sương nhẹ bay lên, tập trung nhìn vào, một cái Tứ Hợp viện như ẩn như hiện ở trong đó.
Ba người đều là chấn động mạnh một cái!
Chỗ ở của cao nhân ... tới!