Chương 33: Dễ sử dụng hơn nhiều so với bật lửa
"Lý công tử, một chút tâm ý xin ngài nhất định phải nhận lấy." Thánh Hoàng nói rất chân thành.
Lý Niệm Phàm lúc này mới nhận lấy cái hộp, từ từ mở ra.
Một đạo ánh lửa từ trong hộp bắn lên trời, kèm theo đó là tiếng long ngâm, rất cuồng rất bá đạo.
Ngọn lửa ngưng tụ thành hình một con Hỏa Long giữa không trung, con Hỏa Long kiêu ngạo và uy nghiêm đột nhiên xuất hiện.
Tuy nhiên, con Hỏa Long này đắc ý không được bao lâu, thân thể nó ở giữa không trung đột nhiên run lên bần bật, như thể nó cảm nhận được một loại sợ hãi quái dị nào đó, một lần nữa chạy trở về trong hộp hóa thành một viên châu hình tròn màu đỏ rực lửa.
Một màn này để đám người Lạc Hoàng sửng sốt một lúc.
Khi nào mà Long Hỏa châu lại nói chuyện dễ dàng như vậy?
Người quen thuộc Long Hỏa châu đều biết, Long Hỏa châu là tinh phách của một con Hỏa Long thời kỳ thượng cổ hóa thành, trong đó ẩn chứa sự kiêu ngạo và táo bạo của một con Hỏa Long, mặc dù là bảo vật trấn quốc của Càn Long tiên triều nhưng xem như Thánh Hoàng cũng phải lấy lễ để tiếp đón nó.
Bình thường, Long Hỏa châu được thả ra thì chắc chắn sẽ trâu bò gào thét một lúc, lần này thế mà sợ.
Có lẽ nó cũng cảm nhận được sự kinh khủng của cao nhân đi.
Không hổ là cao nhân a, ngay cả Long Hỏa châu ngưu bức đến không đỡ nỗi cũng phải lập tức nhận sợ.
Nội tâm Thánh Hoàng thổn thức không thôi, chính mình cũng ăn quả đắng không ít lần ở trước mặt Long Hỏa châu, thế mà có một ngày có thể trông thấy nó nhận sợ.
Lâm Thanh Vân và Triệu Sơn Hà thì vô cùng giật mình mà nhìn vào Lạc Hoàng.
Nghĩ không ra Lạc Hoàng lại có thể lấy Long Hỏa châu ra để tặng, dũng khí quyết đoán thật đúng là không tầm thường.
Phải biết, ngọn lửa của Long Hỏa châu thế nhưng là có thể trợ giúp người tu tiên cô đọng hỏa Kim Đan, sản sinh ra lượng lớn tu sĩ Kim Đan.
Loại năng lực này đủ để cho bất kỳ một thế lực nào nhìn vào đều phải thòm thèm, bằng không, Lâm Thanh Vân cũng sẽ không nghĩ trăm phương ngàn kế để có thể mượn Long Hỏa châu đi.
Bạch Vô Trần thì lộ ra ánh mắt quả nhiên không ngoài sự dự liệu.
Hắn có thể hiểu được tâm tư của Lạc Hoàng lúc này, bởi vì hắn cũng đưa Kiếm Hà Tiên ngọc bảo vật vô giá của Vạn Kiếm tiên tông cho Lý Niệm Phàm
Không cần biết là Long Hỏa châu hay là Kiếm Hà Tiên ngọc đều không sánh nổi một cọng tóc gáy của Lý Niệm Phàm.
Chỉ cần chiếm được niềm vui của Lý công tử, tới lúc đó Lý công tử chỉ cần tùy tiện ban cho chút ân huệ, đoán chừng đều trân quý hơn nhiều so với mấy thứ này!
"A? Viên hạt châu này thế mà lại phun ra lửa." Lý Niệm Phàm thì có chút ngạc nhiên cầm lấy Long Hỏa châu, nhìn vào Thánh Hoàng cười nói: "Ta không muốn thứ quá quý giá."
Cao nhân lại đang ám chỉ.
"Tuyệt không quý giá." Lạc Hoàng mở miệng nói: "Đây là Long Hỏa châu, chỉ có năng lực nhóm lửa."
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, nói với Long Hỏa châu: "Lại phun lửa ra cho ta xem một chút."
Hô!
Một ngọn lửa bốc lên cao từ Long Hỏa châu, ánh lửa nhẹ nhàng, quá khéo léo.
"Ừm, thật đúng là dễ sử dụng, sau này nhóm lửa xem như dễ dàng hơn." Lý Niệm Phàm hài lòng cười, cái này dễ sử dụng hơn nhiều so với bật lửa, "Vậy ta nhận, đa tạ."
Mọi người liên tục cười khổ.
Trụy Ma kiếm thì dùng để đốn củi, Kiếm Hà Tiên ngọc thì dùng để chiếu sáng, Long Hỏa châu thì dùng để nhóm lửa.
Chuyện này nếu như để cho những người khác biết được sợ rằng sẽ mắng to lên là tên điên.
Tuy nhiên khi nghĩ tới thủ đoạn của cao nhân thì bọn họ đều bình thường trở lại, những thứ này đối với người ngoài mà nói thì là bảo bối, nhưng ở trong mắt cao nhân thật đúng là chẳng tính là gì.
Cao nhân rõ ràng trong người mang theo tu vi kinh thế hãi tục, lại cam tâm tình nguyện hóa thành phàm nhân, đông đảo bảo vật trong mắt hắn cũng đều như vật tầm thường, cảnh giới cỡ này, tu sĩ chúng ta chỉ có thể ngưỡng vọng.
"Lý công tử, chúng ta bây giờ trở về chuẩn bị linh dược cho ngài, xin cáo từ trước." Mọi người đứng dậy cáo từ.
Lý Niệm Phàm đáp lễ nói: "Làm phiền các vị."
...
Vừa ra khỏi cửa, lông mày đám người Lạc Hoàng đột nhiên nhíu một cái.
Ngẩng đầu nhìn trời.
Từng luồng ánh sáng đang tuần tra xung quanh, tốc độ cực nhanh, hướng thẳng Tứ Hợp viện mà tới.
Không cần nhiều lời, suy nghĩ của mọi người đều nhất quán một cách đáng ngạc nhiên, tất cả đều bay lên trời.
Bạch Vô Trần ngăn ở trước mặt một đạo sĩ mập mạp, cười nói: "Linh đạo nhân cũng tới nơi này tìm kiếm cơ duyên sao?"
Linh đạo nhân mới đầu sắc mặt còn có chút bình tĩnh, tuy nhiên ngay sau đó thì hiện ra thần sắc kinh ngạc cúi đầu nói: "Bái kiến Bạch tiền bối."
Trong lòng hắn vô cùng bất an, Bạch Vô Trần thế mà đột phá tới Xuất Khiếu kỳ.
Trăm năm trước, hắn thế nhưng cũng giống như chính mình cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ mà thôi.
Những người khác ở xung quanh cũng để ý tới Bạch Vô Trần, trong lúc nhất thời thi nhau cung kính mà chào hỏi.
Bạch Vô Trần thản nhiên tiếp nhận, một tiếng tiền bối vang lên khiến cho trong lòng của hắn vô cùng thoải mái, chính mình miễn cưỡng cũng xem như là một vị đại lão trong giới tu tiên.
Tất cả những thứ này đều là Lý công tử ban cho chính mình, chính mình càng phải giải quyết khó khăn thay cho hắn.
Nghĩ tới đây, hắn sắc mặt bình tĩnh mà nói: "Nghĩ tới các ngươi chính là muốn tới đây chạm chút cơ duyên yêu quái hóa hình đi, ta đã tìm rồi, vùng này đều không có, các ngươi không cần lãng phí thời gian."
"Đa tạ Bạch tiền bối."
Mọi người không nghi ngờ gì, thi nhau cáo từ rời đi.
Mà ở một bên khác, Triệu Sơn Hà và Thánh Hoàng cũng bắt chước như vậy mà làm theo, đẩy đi lượng lớn người tu tiên.
Sau đó, bọn họ nhanh chóng chạy về địa bàn của mình, trong lòng quyết tâm, nhất định phải là người đầu tiên đưa linh dược tới trước mặt Lý công tử.
Đây chính là cơ hội thể hiện ra ở trước mặt cao nhân, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Lâm Thanh Vân đang cắn răng gấp rút lên đường, trong lòng thầm mắng.
Tu vi của nàng là thấp nhất, tốc độ chậm nhất, nàng ta rơi vào cuối cùng.
Bởi vì bọn họ đều muốn thể hiện ra ở trước mặt Lý công tử, vậy rõ ràng người đầu tiên đưa tới là tốt nhất, bởi vậy ở bên trong bọn họ là quan hệ cạnh tranh.
Trong lòng nàng đã quyết, dọc đường không ngừng dựa vào đan dược tăng lên tốc độ của chính mình.
Cuối cùng mới chạy về tới cứ điểm Lăng Vân tiên các ở Lạc Tiên thành, sau đó phát ra mệnh lệnh khẩn cấp nhất.
Quản sự ở cứ điểm không dám thất lễ, lập tức xuất hiện, "Không biết Thánh nữ bởi vì có chuyện gì mà vội vàng triệu kiến chúng ta như vậy?"
Lâm Thanh Vân trực tiếp móc ra một cái lệnh bài ném cho quản sự.
"Quan lão, ngươi lập tức cầm lệnh bài của ta đi Lăng Vân tiên các, mang tới tất cả các linh dược trong các tới!"
"Cái gì?" Quan lão sợ ngây người, "Thánh nữ, linh dược trong tiên các nhiều không kể xiết, muốn đưa tới chỉ sợ ít nhất cần một tháng."
Lâm Thanh Vân nhíu mày lại.
Đúng là chính mình cân nhắc không được chu toàn.
Nếu như chỉ là linh dược bình thường cao nhân làm sao có thể để mắt tới, tất nhiên phải là rất quý giá mới được.
Cao nhân thế nhưng là muốn dùng để trị liệu thương thế do thiên lôi gây ra.
Lâm Thanh Vân tiếp tục nói: "Linh dược bình thường thôi bỏ qua, đưa tất cả linh dược cực phẩm và tiên thảo trong các tới đây!"
Dù là Quan lão có kiến thức rộng rãi cũng bị dọa đến mặt không còn chút máu, hồ đồ váng đầu.
Hắn vô cùng thấp thỏm, thấp giọng nói: "Thánh nữ, loại chuyện này thực sự là quá quan trọng, hay là đợi sau khi Các chủ xuất quan thì thương lượng với Các chủ một chút rồi lại làm quyết định?"
Linh dược cực phẩm và tiên thảo không thể nghi ngờ là những thứ quý báu nhất trong giới tu tiên, đồng dạng cũng là nội tình của Lăng Vân tiên các, thế mà lại muốn đưa tới toàn bộ?
Nếu như không phải hắn liên tục xác nhận hắn cũng muốn nghi ngờ Thánh nữ này là giả.
"Chuyện quá khẩn cấp, không nên hỏi nhiều, chờ Các chủ xuất quan ta sẽ tự mình bàn giao với hắn! Nhanh đi!" Lâm Thanh Vân vội vàng nói.
Quan lão bất đắc dĩ, chỉ có thể hóa thân thành một luồng ánh sáng, hướng về Lăng Vân tiên các mà phóng đi.
Đồng thời, Lạc Hoàng mang theo Lạc Thi Vũ đã về tới Càn Long tiên triều.
Không nói hai lời đi thẳng tới nơi sâu nhất của bảo khố tiên triều mà đi, tất cả các loại linh dược đều được đóng gói mang đi.
Bạch Vô Trần và Triệu Sơn Hà cũng giống như thế, nhưng bọn hắn là kiếm tu, linh dược dự trữ không so được với Càn Long tiên triều và Lăng Vân tiên các, cho nên vội tới sứt đầu mẻ trán.