Chương 52: Lý công tử ám chỉ, loại thạch này tốt.
Nhiều linh dược tiên thảo trồng trọt ở xung quanh mình như vậy, loại rung động này có thể tưởng tượng được.
Tuy nhiên, hai người Lạc Thi Vũ nghĩ ra được còn không chỉ là như vậy, các nàng không thể không nghĩ tới vấn đề thảo luận ở trong quán rượu.
Lý công tử có Bàn Đào hay không?
Vấn đề này bây giờ rõ ràng đã có đáp án.
Bên trong Tây Du Ký, bên trong Thiên Cung có một tòa Bàn Đào viên, không phải chính Lý công tử cũng có một tòa Bàn Đào viên chứ?
Quá quá quá ... quá kinh dị!
Thân thể mềm mại của các nàng lại lắc một cái, không thể không rùng mình một cái.
Lúc này, Tiểu Bạch mang hai chén nước đi tới, "Hai vị cô nương, mời dùng nước."
"Tạ ơn."
Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân cung kính nhận lấy từ trong tay của Tiểu Bạch, nhận được sủng ái mà lo sợ.
Được loại khí linh đỉnh cấp này phục vụ, xem như tiên nhân cũng phải hâm mộ đi.
Tần Mạn Vân nhìn vào trong chén nước đằng trước, vô cùng tinh khiết, từng đợt linh khí tràn ra chỗ miệng chén.
"Quả nhiên là Linh thủy!" Trong nội tâm Tần Mạn Vân sợ hãi thán phục, mặt ngoài cố giả bộ bình tĩnh, nhưng thật ra là đang nóng lòng muốn uống một ngụm Linh thủy.
Mặt trời trên trời tỏa ánh nắng chói trang, nhưng là nước này thế mà không bị ảnh hưởng một chút nào, thay vào đó uống vào lạnh buốt và mượt như lụa, trước tiên làm ẩm bờ môi của mình, sau đó chạm vào đầu lưỡi, hơi nóng trong người giống như trong nháy mắt bị thanh trừ ngay lập tức, não bộ cũng được tỉnh táo lại.
Một giọt nước dọc theo khóe miệng của nàng tràn vào cai cổ trắng như tuyết, cảm giác lạnh buốt để tâm thần nàng ta rung động.
Ừng ực.
Nước theo cổ họng chảy xuống.
Khóe miệng Tần Mạn Vân không thể không lộ ra nụ cười mỉm, thân thể vốn khô khốc đạt được dưỡng ẩm.
Uống ngon!
Không hổ là Linh thủy!
Đây mới thực sự là đại lão a, nước uống cũng là trân phẩm mà người bình thường không dám đòi hỏi.
Không thể tưởng tượng được sự vui sướng của đại lão.
Nàng ta cảm thấy mãn nguyện trong lòng, ừng ực, một hơi uống cạn sạch cả một chén nước, vẫn cảm thấy chưa đủ.
Lý Niệm Phàm nhịn không được mở miệng nói: "Tiểu Bạch, rót thêm nước cho hai vị cô nương."
Có chuyện gì với hai nữ nhân này vậy, họ có gia cảnh tốt a, uống nước nhanh như vậy cũng không sao, làm sao mà bọn họ lại vừa uống vừa cười một cách khó hiểu như vậy?
Chẳng lẽ là mình hoa mắt? Hay là các nàng khát nước tới điên lên rồi?
Tần Mạn Vân và Lạc Thi Vũ cũng ý thức được sự thất thố của mình, đều có chút xấu hổ, đỏ mặt nhỏ giọng mà nói: "Cảm ơn Lý công tử."
Lý Niệm Phàm mỉm cười, "Không cần khách khí, các ngươi tới tìm ta có chuyện gì không?"
"Là ta nghe được rất nhiều sự tích của Lý công tử, lúc đó mới năn nỉ Thi Vũ mang ta tới bái phỏng Lý công tử." Tần Mạn Vân mở miệng nói.
Đồng thời, nàng ta lấy ra một cái bình ngọc trong suốt cung kính đưa cho Lý Niệm Phàm, "Đây là đồ vật đặc biệt của tông môn ta, còn xin Lý công tử đừng ghét bỏ."
Nàng ta lần đầu tới nhà, tự nhiên không thể tay không mà tới.
Chỉ là nàng ta vắt hết óc lên cũng không nghĩ ra nên lấy cái gì ra được.
Cao nhân như vậy xem như đồ vật quý giá nhất ở thế giới tu tiên này đặt ở trước mắt hắn cũng sẽ không quá để mắt tới đi.
Tuy nhiên bất kể như thế nào, thành ý nhất định phải đặt đúng chỗ, bởi vậy, nàng ta trực tiếp lấy ra thứ quý giá nhất của mình.
Lý Niệm Phàm mỉm cười, "Quá khách khí rồi, tới thì tới còn mang đồ vật đặc biệt gì?"
Hắn lập tức dán cho Tần Mạn Vân lên nhãn hiệu là một cô nương tốt, đúng là một cô nương nhỏ lễ phép.
Tám thành cũng là một người làm công tác văn hóa, từ chỗ Lạc Thi Vũ nghe nói về chính mình, lúc này mới hâm mộ danh tiếng mà tới.
Lý Niệm Phàm nhận lấy bình ngọc từ trong tay Tần Mạn Vân, lúc này mới phát hiện, trong bình ngọc lại có tầm mười giọt chất lỏng!
Tại sao là theo giọt, bởi vì mỗi một giọt đều là một cá thể độc lập.
Đây là một loại chất lỏng rất đặc thù, giống như một viên pha lê, lớn hơn nhiều so với những giọt nước thông thường, có vẻ như đang chảy nhưng lại chia thành từng cục, rất kỳ lạ.
Lạc Thi Vũ nhìn thấy thứ trong bình ngọc, đôi mắt nàng ta không thể không mở to lên và nhịp tim đập nhanh hơn.
Huyền Băng dịch ngàn năm!
Má ơi, có tới mười giọt Huyền Băng dịch ngàn năm, cũng quá giàu có đi a!
Xem như bản thân Tần Mạn Vân là Thánh nữ của Lâm Tiên đạo cung, muốn lấy ra nhiều Hàn Băng dịch ngàn năm như vậy thì vậy cũng phải bỏ ra công phu không nhỏ đi.
Lý Niệm Phàm từ trong bình ngọc đổ ra một giọt đặt ở trong lòng bàn tay mà quan sát, sau đó dùng miệng khẽ hút một cái, trực tiếp hút vào trong miệng.
Mùi vị không tệ, lạnh và mát, còn có chút ngon miệng.
Tần Mạn Vân và Lạc Thi Vũ thì trơ mắt mà nhìn Lý Niệm Phàm thản nhiên nuốt nuốt Huyền Băng dịch ngàn năm này vào, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lo lắng mà nói: "Lý công tử, công tử, cái này..."
"Ừm? Có vấn đề gì không?" Lý Niệm Phàm nghi hoặc nhìn vào hai người.
Tần Mạn Vân thấy Lý Niệm Phàm như là người không có việc gì vậy, lập tức thu lời nói trở về, "Không, không có vấn đề gì..."
Nội tâm của nàng đã nhấc lên sóng to gió lớn, đây chính là Huyền Băng dịch ngàn năm a, trong đó ẩn chứa Huyền Băng tủy ngàn năm, mặc dù là đồ tốt, nhưng người có thực lực không đủ tiếp xúc trực tiếp thì chắc chắn sẽ bị tổn thương do giá rét, mà xem như có đủ thực lực cũng phải ở lúc chuẩn bị tốt mới nuốt xuống, như vậy mới có thể bảo đảm không ngại.
Tuy nhiên, lại bị người thản nhiên nuốt vào như vậy?
Trong lòng Tần Mạn Vân không thể không cười khổ.
Đúng, Lý công tử là cao nhân bực này, chút hàn khí của Huyền Băng dịch ngàn năm đó có đáng là gì, chỉ sợ không khác mấy so với nước bình thường đi.
Lại thấy Lý Niệm Phàm chẹp chẹp miệng một chút, trên mặt lộ ra vẻ hồi ức, "Nghĩ không ra ở chỗ này còn có thể được ăn thạch, rất là hoài niệm a."
"Thạch?" Lạc Thi Vũ ngây ngẩn cả người, "Đây là thứ gì?"
Lý Niệm Phàm cười nói: "À, đó là một loại đồ ăn vặt, trước kia thường xuyên ăn chơi, chỉ là sau khi tới đây thì chưa từng được ăn."
Đồ ăn vặt?
Ăn chơi?
Tần Mạn Vân và Lạc Thi Vũ thiếu chút nữa thì bùng nổ.
Trước kia ăn thường xuyên, vậy chắc chắn là chỉ lúc ở Tiên giới, mà từ sau khi hạ phàm thì đã lâu không được ăn.
Quả nhiên a, thứ vô cùng quý giá đối với mình, ở trong mắt của cao nhân chỉ là đồ ăn vặt dùng để giải buồn.
Tuy nhiên điều đáng được ăn mừng chính là, đồ ăn vặt này để cao nhân rất thích.
Lý Niệm Phàm đưa bình ngọc cho Đát Kỷ, cười nói: "Đát Kỷ, thạch này có hương vị cũng không tệ lắm, ngươi cũng nếm thử đi."
Đát Kỷ thận trọng nhận lấy bình ngọc, "Lý công tử, công tử thích ăn vậy ta sẽ giữ lại giúp công tử."
"Ngươi khách khí vậy, tuy rằng đồ ăn vặt này không nhiều, nhưng cũng không thể chỉ để cho mình ta ăn." Lý Niệm Phàm lắc đầu bất đắc dĩ mà nói.
Ám chỉ!
Ám chỉ đến rồi!
Tần Mạn Vân gần như là thốt ra, "Nếu Lý công tử thích, lần sau ta lại mang nhiều một chút tới là được."
Nàng ta do dự một chút, lúc này mới hung hăng cắn răng, trong lòng quyết tâm, run giọng nói: "Đảm bảo ... đảm bảo ăn no!"
Có trời mới biết mấy chữ này sẽ tiêu tốn khí lực của nàng ta tới đâu.
Đây chính là Huyền Băng dịch ngàn năm a, cứ mười năm Lâm Tiên đạo cung mới có thể ngưng tụ ra một giọt, quá quý giá.
Bao ăn no là khái niệm gì.
Lâm Tiên đạo cung cách phá sản không xa.
Nàng ta nói ra cái lời này thậm chí không đi xin chỉ thị của tông môn.
Chỉ vì ám chỉ thoáng qua của cao nhân mà không do dự một chút nào!
"Người tốt nha!"
Ấn tượng của Lý Niệm Phàm đối với Tần Mạn Vân tăng lên nhiều, trên mặt nha đầu này rõ ràng viết ra hai chữ đau lòng, nhưng vẫn có thể lấy ra vô tư như vậy, cái này cần ý chí lớn cỡ nào a!
"Vậy thì đa tạ Tần cô nương." Lý Niệm Phàm không từ chối, hắn quả thực rất thích ăn thạch, hiếm khi gặp được quả thật là không muốn từ chối, "Bao ăn no thì không cần, có thể để cho ta giải thèm một chút là được rồi."