Chương 54: Huyền cơ ở khắp mọi nơi, bảo bối ở khắp mọi nơi.
Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân đều biết, lấy cảnh giới của bọn họ đi nhìn trộm đạo của thiên địa, đây hoàn toàn chính là hành động tự đi tìm chết.
Thiên đạo chỉ cần cắn trả một cái cũng đủ để các nàng vạn kiếp bất phục.
Cũng chỉ có Lý công tử nhân vật lớn như thế này mới có thể để cho chính mình tránh khỏi bị thiên đạo cắn trả, cơ duyên như thế đủ để cho toàn bộ giới tu tiên phải hâm mộ đi.
Chỉ tiếc, thực lực không đủ, cơ duyên càng lớn trái lại càng không có phúc để tiêu thụ.
Khuôn mặt của Lạc Thi Vũ đỏ bừng lên, thân thể mềm mại lên xuống không ngừng, giống như là đang chịu đựng áp lực rất lớn vậy.
Ở dưới đạo của thiên địa, nàng ta giống như là một hạt bụi, hèn mọn tới cực hạn, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị chôn vùi.
Đợi tới lúc nàng ta không chống đỡ nổi, đầu choáng váng vậy là từ bên trong bàn cờ lui ra.
Nàng ta tập trung nhìn vào, lúc này mới phát hiện, trên bàn cờ chính mình tổng cộng mới đi được sáu bước, thua đó chính là hoàn toàn triệt để!
Nói ra đoán chừng cũng chẳng ai tin.
Lý Niệm Phàm cũng không tin, nhưng sự thật đang bày ra ở ngay trước mắt, thật sự có những người như thế này trên đời..
Tần Mạn Vân tuy rằng cùi bắp, nhưng người ta chơi cờ tốt xấu gì còn có thể đưa ra một cái bố cục bỏ đi, còn Lạc Thi Vũ thuần túy chính là mù, nhắm mắt đưa chân, phương hướng hạ cờ quả thực để cho người ta phải nghi ngờ sự thông minh của nàng.
Hắn khó có thể tin mà nhìn vào Lạc Thi Vũ.
Đến cùng là nàng ta lấy tự tin ở đâu ra để giúp nàng ta nghĩ rằng kỹ năng chơi cờ của mình là rất tốt?
Ai, chính mình không nên ôm lấy hy vọng đối với nàng ta, nàng ta là công chúa của Càn Long tiên triều, sở dĩ có thể thắng những người khác, tám thành chính là người khác nhường nàng ta, cho nàng ta thể diện, dần dần theo thời gian mà niềm tin dâng cao lên đến nỗi tự nhận mình là cao thủ.
"Thật xin lỗi, ta, ta..." Lạc Thi Vũ vội tới nước mắt như sắp trào ra vậy, không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Trong lòng nàng tràn đầy bối rối, Lý công tử chắc chắn sẽ cảm thấy mình không biết tự lượng sức mình, rất thất vọng đối với mình đi, có thể sinh lòng chán ghét đối với mình hay không?
Lý Niệm Phàm có chút không đành lòng, vội vàng lên tiếng an ủi: "Đừng nói nữa, ta đều hiểu."
Cô gái nhỏ này đoán chừng đã bị dọa sợ, suy nghĩ lại một chút thì cũng đúng thôi, nàng ta một mực tự nhận mình là có kỹ năng chơi cờ cao siêu, về sau đột nhiên phát hiện mình hóa ra lại chỉ là một tay mơ, và mọi người xung quanh đều đã lừa gạt chính mình, đổi lại là ai thì cũng không chịu nổi sự đả kích này.
Cũng là một người đáng thương a.
Lý Niệm Phàm khuyên nhủ: "Nhận rõ thực tế bây giờ cũng không phải là điều xấu, chỉ cần tập luyện tốt thì tương lai sẽ tốt hơn."
Lý công tử đây là đang khuyên ta nên tu luyện thật tốt, tăng lên lĩnh ngộ của chính mình đối với đạo, không được cam chịu, sau này vẫn còn có cơ hội.
Chỉ cần Lý công tử không ghét mình là được rồi.
Lạc Thi Vũ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Tạ ơn Lý công tử, sau này ta nhất định sẽ cố gắng!"
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu.
Lông mày hắn nhíu lại, đã Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân hai người này đều là người chơi cờ kém, vậy thì có thể tiễn khách.
Chỉ có điều chính mình phải nghĩ một chút nên dùng cái gì để đáp lễ.
Tần Mạn Vân đã khách khí như vậy, còn cố ý tặng thạch cho mình, vậy mình cũng không thể lộ ra vẻ tầm thường.
Tần Mạn Vân và Lạc Thi Vũ đều đã đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
Trong lúc vô tình, ánh mắt Tần Mạn Vân đảo qua một cái góc tường của Tứ Hợp viện.
Lập tức toàn thân chấn động, như là bị sét đánh vậy.
Hai mắt nàng ta trợn tròn lên, nhìn chằm chằm vào chỗ góc tường kia, ngay cả hô hấp cũng không thể không vội vàng.
Đó ... đó là ...
Sẽ không sai, tuyệt đối là Ngộ Đạo trúc!
Nếu như là người bình thường, rất có khả năng sẽ không nhận ra, nhưng nàng ta là Thánh nữ của Lâm Tiên đạo cung, thực sự là quá quen thuộc đối với Ngộ Đạo trúc, chỉ đưa mắt nhìn cái là nhận ra!
Trước đó, nội tâm của nàng căng thẳng, lại thêm bị linh dược tiên thảo cực phẩm trồng trọt xung quanh thu hút, không có để ý tới những góc khác trong này.
Lúc này nàng ta mới phát hiện, mỗi một chỗ ở trong này đều không tầm thường!
Củi được chất đống trong sân nhỏ, Trụy Ma kiếm lặng lẽ cắm trên cọc gỗ, trên ghế đá dài cách đó không xa, có một viên cầu màu đỏ như lửa đang bày ra ở nơi đó, lại là Long Hỏa châu, mà bàn cờ vừa mới chơi kia thì càng là tồn tại vượt qua Tiên khí!
Hiện tại, ở trong một góc tường chính mình còn phát hiện ra Ngộ Đạo trúc!
Chờ chút!
Nàng ta quay đầu lại, nhìn về phía đống củi kia một lần nữa.
Tê ——
Linh mộc, thế mà tất cả đều là linh mộc!
Chỉ có Thụ Yêu tu vi có thành tựu thì mới có thể sinh ra linh mộc a.
Cái này, cái này ...
Lý công tử từ nơi nào tìm được nhiều linh mộc như vậy, hơn nữa thế mà dùng để nhóm lửa!
Quả thực là xa xỉ tới để cho người ta tê cả da đầu.
Chuyện này nếu như để người tu tiên ở bên ngoài biết được, chỉ sợ không biết sẽ có bao nhiêu người phải bi thống tới tự vẫn.
Không hổ là nơi ở của tiên nhân, huyền cơ ở khắp mọi nơi, bảo bối ở khắp mọi nơi!
Nàng ta liên tục hít thở sâu, dùng động tác này tới kìm nén cơn sốc của mình.
"Bình tĩnh, chính mình nhất định phải bình tĩnh, không được làm cho cao nhân không thích."
Tần Mạn Vân đưa mắt nhìn Lạc Thi Vũ ở bên cạnh, không thể không có chút hâm mộ.
Có đôi khi không biết gì cũng là một niềm hạnh phúc a, không cần giống như chính mình vậy, phải cố làm ra vẻ bình tĩnh.
"Lý công tử, xin hỏi cái kia là ..."
Tần Mạn Vân chỉ vào Ngộ Đạo trúc ở góc tường kia, nhịn không được mà mở miệng hỏi.
Lý Niệm Phàm nhìn thoáng qua, lơ đễnh mà nói: "Đó là nguyên liệu phụ tôi dùng để làm cung tên, chỉ là rác rưởi mà thôi, chuẩn bị dùng để nhóm lửa."
Rác rưởi?
Nhóm lửa?
Tần Mạn Vân thiếu chút nữa thì ngạt thở, đồng thời lại may mắn không thôi, còn may chính mình hỏi, bằng không một cây Ngộ Đạo trúc như vậy sẽ bị cầm lấy đi nhóm lửa!
May mắn, may mắn a!
Nàng ta hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng điệu của mình giữ được bình tĩnh, "Cái kia ... công tử có thể cho ta cây trúc đó được không?"
"Ngươi muốn?" Lý Niệm Phàm ngạc nhiên nhìn về phía Tần Mạn Vân, "Cũng không phải thứ giá trị gì, cứ cầm đi”.
"Tạ ơn Lý công tử!"
Tần Mạn Vân vui mừng khôn xiết, "Thực không dám giấu giếm, cây trúc này có thể làm vật liệu, vừa đúng phù hợp với một vật của ta, đối với ta mà nói thì cực kỳ quan trọng."
Lý Niệm Phàm giật mình khẽ gật đầu, hóa ra cũng giống như mình, là cầm lấy đi làm tài liệu, giá trị thực dụng của cây trúc này quả thực rất cao.
Thấy Tần Mạn Vân hài lòng như vậy, Lý Niệm Phàm cũng mỉm cười, chính mình còn đang xoắn xuyết không biết nên tặng thứ gì, nàng ta thế mà có thể tự chọn, như vậy đỡ tốn công suy nghĩ.
Tần Mạn Vân lập tức đi tới, cẩn thận nhặt cây trúc này lên, ngay cả những bột phấn phế liệu ở xung quanh kia cũng không bỏ qua, sau đó dùng vải bọc lại lúc này mới đứng dậy.
"Lý công tử, hôm nay đã quấy rầy nhiều rồi, tiểu nữ tử xin cáo từ." Tần Mạn Vân mở miệng nói.
Lạc Thi Vũ cũng nói: "Lý công tử, ta cũng đi về a."
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, "Ừm, bái bai."
Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân mới vừa đi ra khỏi Tứ Hợp viện thì bước chân không thể không tăng tốc lên đi về dưới chân núi.
Các nàng cần lấy tốc độ nhanh nhất đi xử lý chuyện mà Lý công tử phân phó.
Trên đường, thi thoảng sẽ có độn quang bay qua trên không, để chân mày các nàng hơi nhíu lại.
Đám người này còn nhiều vô kể? Một khi quấy rầy tới Lý công tử, thiên đao vạn quả cũng không đủ!
Không nhịn được, trong lòng các nàng càng vội vàng hơn, âm thầm cắn răng, tuyệt đối không thể để cho người tới quấy rầy Lý công tử thanh tu!
Tần Mạn Vân đi theo Lạc Thi Vũ trở lại Càn Long tiên triều, chỉ là vội vàng lên tiếng chào hỏi với Lạc Hoàng rồi lập tức lái phi thuyền rời khỏi Càn Long tiên triều, đi thẳng về phía Lâm Tiên đạo cung mà đi!
Nàng ta cần nói tin tức quan trọng này cho sư tôn, đồng thời, mời sư tôn xuất thủ, hoàn thành chuyện mà cao nhân giao phó!
Cấp tốc!