Chương 68: Ngày mai sẽ lên bàn
Thấy ba vị trưởng lão rời đi, sắc mặt Lâm Mộ Phong vẫn thận trọng như cũ, đưa tay bày ra nhiều tầng kết giới ở ngay tại xung quanh căn phòng, lúc này mới nói: "Thanh Vân, ngươi có thể nói."
Lâm Thanh Vân khẽ gật đầu, lập tức nói ra những gì mình đã trải qua, "Chuyện này còn phải từ ta được mời tiến về Càn Long tiên triều nói lên..."
Theo những gì Lâm Thanh Vân kể ra, sắc mặt Lâm Mộ Phong cũng theo đó biến hóa không ngừng.
Khi thì căng thẳng, khi thì kích động, khi thì kính nể, khi thì thấp thỏm...
Lúc nghe tới cuối cùng, trên mặt của hắn không giữ được nổi sự hưng phấn, cuối cùng ngửa mặt lên trời cười to nói: "Tốt, tốt, tốt!"
"Thanh Vân, ngươi làm quá đúng! Tuy nhiên có một số ngươi nghĩ sai!"
"Ô? Sai chỗ nào rồi?" Lâm Thanh Vân nghi ngờ nói.
"Tu vi cao nhân đâu chỉ thông thiên, ngươi cho rằng hắn sẽ quan tâm linh dược của các ngươi sao? Rất sai! Trong mắt của ta, hắn đây rõ ràng chính là một lần khảo nghiệm! Khảo nghiệm thành ý của các ngươi!"
Lâm Mộ Phong ngoài miệng nói là suy đoán, nhưng giọng điệu lại là vô cùng khẳng định, một mặt đã tính trước.
Đôi mắt Lâm Thanh Vân đột nhiên mở to ra, một mặt giật mình, "Có đạo lý!"
"Còn may các ngươi đều không để cho cao nhân thất vọng, cao nhân lúc đó mới bằng lòng cho các ngươi mỗi người một túi lá trà." Trên mặt Lâm Mộ Phong hiện lên vẻ may mắn, con gái của mình đánh bậy đánh bạ thế mà có thể thu được cơ duyên như thế, đây là phúc cho toàn bộ Lăng Vân tiên các a!
Lá trà này thế nhưng là ẩn chứa đạo vận a, cao nhân khả năng căn bản không để vào mắt, nhưng đối với người tu tiên mà nói, đạo vận là vô giá, tượng trưng cho vô số khả năng!
Đừng nói mười sáu gốc linh dược tiên thảo cực phẩm, xem như hai mươi gốc, một trăm gốc cũng không sánh nổi nửa phần lá trà này!
Lâm Mộ Phong tiếp tục nói: "Nếu như ta không có đoán sai, ở bên trong những người kia, thành ý của ngươi là đủ nhất, cho nên lúc này cao nhân mới nguyện ý ngoài định mức cho ngươi một cái hứa hẹn!"
"Thì ra là thế!"
Lâm Thanh Vân khẽ gật đầu, chính mình thế nhưng là tất cả linh dược tiên thảo mà cha mình dùng để đột phá cảnh giới đều đưa qua tất, thnàh ý này ai có thể so qua được?
Nói như vậy, chẳng phải ngay cả cha đang bế quan đột phá cao nhân cũng tính tới rồi?
Cảnh giới như thế ... Đáng sợ, thật là đáng sợ!
"Hứa hẹn này không thể dùng!"
Lâm Mộ Phong khẳng định và nói một giọng nói kiên định, "Đây là chúng ta và cao nhân giữ mỗi quan hệ, trừ khi sinh tử tồn vong, tuyệt đối không thể sử dụng! Hơn nữa ... Yêu cầu cũng không thể tùy tiện nhắc tới, nhất định phải nắm giữ đúng mực trong đó, bằng không sẽ chỉ làm cho cao nhân không vui!"
Cái hứa hẹn này quý giá cớ nào, chỉ là nghĩ thôi đã để cho lá gan của Lâm Mộ Phong phải rung động rồi!
Nếu như truyền đi, xem như tiên nhân cũng phải hâm mộ a.
Trầm ngâm một lát, Lâm Mộ Phong tiếp tục nói: "Ta mượn nhờ lá trà của cao nhân mà đột phá thành công, nên đi bái phỏng một chút! Nhưng chắc chắn không thể tay không mà đi, chỉ là Lăng Vân tiên các ta từ trên xuống dưới, có thứ gì có thể rơi vào pháp nhãn của cao nhân?"
Lâm Thanh Vân cũng nhíu mày, Lý công tử là người thế nào, là một nhân vật tuyệt thế có thể gạt bỏ những Tiên khí sang một bên thì sẽ quan tâm cái gì?
"Là nó đi!"
Trong mắt Lâm Mộ Phong đã chắc chắn, trong lòng đã làm ra quyết định, "Thanh Vân, ngày mai ngươi theo ta cùng nhau đi bái phỏng cao nhân!"
...
Bóng đêm lặng yên mà tới.
Sơn lâm đã mất đi Ngân Nguyệt Yêu Hoàng thống trị, lại trở nên vô cùng bồn chồn.
Dưới màn đêm, thi thoảng sẽ nhìn thấy có bóng đen lao ra và di chuyển, rất nhiều nơi vắng vẻ đều diễn ra cảnh yêu quái tranh đấu với nhau.
Đại yêu trước kia không có tiếng tăm gì thi nhau bắt đầu bộc lộ tài năng, giống như đang vì tranh làm Yêu Hoàng mới mà chuẩn bị.
Trong núi rừng, sóng ngầm phun trào, tiếng kêu kỳ lạ liên tục vang lên.
Lông mày Lý Niệm Phàm không thể không hơi nhíu lại, nội tâm có chút bất an.
"Gần đây là chuyện gì vậy? Trước đó không lâu thì nhiều người tu tiên tụ tập mà tới, bay tới bay lui trên trời, đám người tu tiên kia vừa mới đi không được bao lâu, trong núi rừng lại náo nhiệt lên như vậy, những tiếng kêu này chẳng lẽ là do yêu quái phát ra tới? Hay là ... quỷ quái?"
Hắn nằm trên giường trằn trọc, thậm chí bắt đầu đặt câu hỏi về tính đúng đắn của việc sống trong rừng núi, Tứ Hợp viện bình thường này của chính mình làm sao có thể chịu được những vật này giày vò a.
Đát Kỷ đứng ở trong nội viện, lúc nghe thấy tiếng kêu từ xung quanh truyền tới, đôi mi thanh tú hơi nhăn lại, bên trong đôi mắt trong trẻo hiện lên vẻ lạnh lùng.
Dám can đảm làm ảnh hưởng chủ nhân nghỉ ngơi, đám yêu quái này quả thực chính là muốn chết!
Nàng ta rón rén đi tới cửa, "Kẹt kẹt" một tiếng cửa mở ra.
Đằng trước không xa, một đạo bóng trắng đang mông mỏi và trông mong ở trên cây, thân thể nho nhỏ kia lập tức động, kích động chạy như bay tới.
"Tỷ tỷ ~ "
Đôi mắt Lục Vĩ Linh Hồ lập tức trở nên ngập ngước, nhào vào trong ngực Đát Kỷ, dùng đầu không ngừng dụi dụi vào.
Đát Kỷ hơi sững sờ, cảm nhận được sự sợ hãi của tiểu hồ ly, vội vàng nói: "Sao vậy?"
"Làm ta sợ muốn chết."
Tiểu hồ ly vỗ vỗ ngực hồ ly của chính mình, sáu cái đuôi đều đang run rẩy, "Đêm qua Ngân Nguyệt Yêu Hoàng đột nhiên mang theo một đám yêu quái tới vây bắt ta, thiếu chút nữa thì bị nó bắt được, ta còn tưởng rằng sẽ không còn gặp lại được tỷ tỷ, ô ô ô..."
Sắc mặt Đát Kỷ hơi đổi, lo lắng nói: "Vậy sau đó ngươi chạy trốn như thế nào?"
Tiểu hồ ly nức nở một chút, lúc này mới nói: "Sau đó, một vị lão nhân loại và một nữ tử tới công bố muốn lấy mạng điêu của Ngân Nguyệt Yêu Hoàng, sau đó thì bọn họ đánh nhau, ta nhân lúc loạn liền trốn đi."
Một lão nhân và một nữ tử?
Đát Kỷ hơi sững sờ, lập tức nghĩ tới cảnh tượng sáng sớm ngày hôm nay.
Không phải là Tần Mạn Vân và Diêu Mộng Cơ sao?
Lập tức nàng ta đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, hóa ra buổi sáng hôm nay cũng không phải là vô tình gặp được, bọn họ nhưng thật ra là đang truy đuổi Ngân Nguyệt Yêu Hoàng!
Đây chẳng phải là nói, Lý công tử hắn ... thật ra thì sớm đã tính tới mọi chuyện!
Hơn nữa, thuận tay bôc cục xong mọi chuyện!
Bằng không, Diêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân làm sao có thể xuất hiện đúng lúc Lục Vĩ Linh Hồ bị bắt? Tại sao sáng sớm lại đi ra ngoài đi săn, vừa đúng lại có thể bắn giết Ngân Nguyệt Yêu Hoàng?
Hóa ra tất cả những chuyện này đều nằm trong sự khống chế của Lý công tử a!
Ánh mắt của nàng lập tức trở nên phức tạp, Lý công tử cố ý cứu muội muội mình, hơn nữa còn báo thù giúp hai tỷ muội chúng ta, đối với tỷ muội chúng ta thật sự là quá tốt rồi.
Tiểu hồ lý đạt được an ủi, lập tức lại oai phong lẫm liệt, hừ hừ nói: "Ngân Nguyệt Yêu Hoàng thực sự là quá ghê tởm, cũng không biết chết chưa."
Sắc mặt Đất Kỷ có chút cổ quái, chỉ vào bên cạnh gốc cây kia nói: "Ngươi nhìn một chút đó là cái gì?"
Hả?
Lục Vũ Linh Hồ hơi sững sờ, quay cái đầu nhỏ lại nhìn chằm chú vào.
Lập tức bị dọa tới lông trên toàn thân đều bung lên, bốn cái móng vuốt nhỏ bám chặt vào người Đát Kỷ, hoảng sợ nói: "Ngân Nguyệt Yêu Hoàng? Tỷ tỷ chạy mau!"
Đát Kỷ không biết nói gì đành nói: "Ngươi nhìn lại cho kỹ một chút xem là cái gì?"
Tiểu hồ ly lúc này mới nơm nớp lo sợ nhô cái đầu nhỏ ra, lập tức miệng nhỏ khẽ há ra, trừng lớn hai mắt.
"Là ... là lông điêu?" Thần sắc trên mặt của nó viết đầy khó có thể tin, không thể tin được nói: "Tỷ tỷ, đây ... đây là lông điêu của Ngân Nguyệt Yêu Hoàng?"
"Không sai." Đát Kỷ khẽ gật đầu, "Nó đã chết tới mức không thể chết thêm được nữa, không chỉ bị rút lông, thi thể cũng bị Lý công tử xử lý tới sạch sẽ, ngày mai sẽ lên bàn."