Chương 78: Lý công tử không hổ là người trong chốn thần tiên
Ba vị trưởng lão còn có Tôn lão đầu đều là chấn động, ánh mắt ngưng trọng nhìn vào bát canh điêu.
Ngay sau đó, không kịp chờ đợi bưng bát lên, nhẹ nhàng uống một ngụm.
"Tê lạp!"
Miệng khẽ nhấp, nước canh đã tràn vào môi và răng cùng với sự run rẩy.
Đột nhiên, miệng chảy đầy nước miếng!
Bốn người đồng thời chẹp chẹp miệng một cái, phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Sau đó, bọn họ không còn quan tâm tới chuyện gì khác, trực tiếp bưng bát lên, điên cuồng đổ vào miệng.
Ừng ực ừng ực.
Toàn trường chỉ còn lại tiếng nuốt nước canh của bọn họ.
Có người uống vội, nước canh chảy xuống râu, tuy nhiên chưa kịp nhỏ giọt thì bị chủ chùm râu dùng tay đỡ lấy, một lần nữa nhét lại vào trong miệng.
Ăn ngon, ăn quá ngon!
Bọn họ gần như quên đi tất cả mọi thứ, trong đầu lấp đầy chỉ có một cái ý niệm, đó chính là "Ăn nó, ăn nó!"
Chẳng mấy chốc, một chén canh vào trong bụng, bọn họ đều phát ra tiếng thở dài.
Có thể uống canh này, đời này ... sống không uổng phí a!
Đại trưởng lão khiếp sợ nhìn về phía Lâm Mộ Phong, không thể không nói: "Các chủ, canh này ..."
Lâm Mộ Phong mỉm cười, đưa tay ngăn lại, "Không cần nói, cảm thụ cho tốt."
Bốn người đều hơi sững sờ, sau đó, con ngươi của bọn họ đều đột nhiên trừng lớn lên.
Chỉ cảm thấy linh lực toàn thân cũng bắt đầu xôn xao không ngừng, hơn nữa, đại não cũng theo đó mà trở nên thông suốt hơn nhiều, giống như ... nghe được tiếng của đại đạo!
Đạo vận!
Trong canh này thế mà ẩn chứa đạo vận?!
Không thể tưởng tượng nổi!
Khó có thể tin!
Trái tim của bọn họ đều đập loạn lên, huyết dịch toàn thân bắt đầu gia tăng tốc độ lưu động.
Chỉ có điều, lúc này cũng không kịp để chấn kinh, bọn họ thi nhau nhắm mắt lại, nắm chặt tiêu hóa cỗ đạo vận và linh lực này.
Một lát sau, đại trưởng lão là người đầu tiên tỉnh lại, hắn gần như lấy tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời của chính mình lao tới trước hộp đóng gói, nhanh chóng múc thêm cho mình một chén nữa.
"Đại trưởng lão, ngươi không tử tế a! Đã nói rồi mọi người có canh cùng uống chứ?"
Nhị trưởng lão theo sát ngay sau, tranh thủ thời gian cũng múc cho mình một bát.
Tam trưởng lão và Tôn lão đầu cũng cùng lúc tỉnh lại, lập tức tức giận.
Tốc độ ngộ đạo của bọn họ không sánh bằng đại trưởng lão, lượng canh tự nhiên được hạ xuống.
Cắn răng một cái, trong lòng quyết tâm, không ngộ đạo, uống trước giữ lại ở trong bụng, nhịn không được lại nói!
"Hồng hộc!"
Bốn người uống đến miệng chảy đầy mỡ, đầu cũng không rảnh nâng lên.
"Các ngươi chậm một chút, để lại cho ta một ngụm!"
Tôn lão đầu đỏ ngầu cả mắt, vội vàng nói: "Các ngươi làm cái gì? Ta mới là khách! Các ngươi làm sao có ý tứ tranh đoạt với ta, tranh thủ thời gian thả xuống!"
Nhị trưởng lão vừa ăn canh vừa nói: "Ngươi còn biết ngươi là khác? Cút nhanh lên, chúng ta nơi này không chào đón ngươi!"
"Đúng, nhanh để canh điêu xuống cho ta, đây không phải để chiêu đãi ngươi!" Tam trưởng lão liên tục gật đầu.
Tôn lão đầu tức giận tới dựng râu trừng mắt, "Vậy cũng đừng trách ta cướp đoạt trắng trợn!"
...
Một hộp canh điêu, chẳng mấy chốc đã được bốn lão đầu chia nhau mà ăn, ngay cả miếng xương vụn cũng không để lại, thậm chí vì tranh đoạt một ngụm cuối cùng mà thiếu chút nữa thì đánh nhau.
"Hô, thoải mái, rất lâu rồi không được thoải mái như vậy."
Bốn người đều nở ra nụ cười thỏa mãn, một bát canh này xem như đắc đạo thành tiên cũng không đổi.
Lúc này, đại trưởng lão mới kinh ngạc nhìn vào cái hộp đóng gói đựng lấy canh điêu, lông mày hơi nhíu lại, "Hộp này ... không đơn giản!"
Ánh mắt của những người khác cũng thi nhau rơi vào trên cái hộp đóng gói này, lộ ra vẻ suy tư.
Nhị trưởng lão hít sâu một hơi, ngưng trọng nói: "Có thể giữ ấm còn chưa tính, nhưng ngay cả linh lực và đạo vận cũng bảo tồn lại, bảo vật có loại năng lực này ở toàn bộ trong giới tu luyện đều tìm không ra mấy cái."
"Các chủ, cái hộp này cũng là cao nhân đưa cho ngươi?" Tam trưởng lão khiếp sợ hỏi.
Lâm Mộ Phong lúc này cũng ý thức được cái hộp đóng gói này còn muốn không tầm thường hơn so với mình nghĩ, không thể không cười khổ nói: "Ừm, cao nhận thuận tay ném cho ta, giống như còn có chút ... ghét bỏ."
Ghét bỏ?
Đúng, cao nhân là người như thế nào, cái hộp này đối với chúng ta mà nói là bảo bối, nhưng đối với hắn mà nói thì chắc chắn chính là cái gân gà.
Đại lão!
Đại lão tuyệt thế!
Không nghĩ ra Các chủ nhà mình lần đầu tiên đi bái phỏng cao nhân thế mà đạt được nhiều thần vật như vậy, lúc đầu bọn họ đối với chuyện đưa Truyền Đạo Xá Lợi cho cao nhân còn có chút không nỡ, lúc này không thể không âm thầm ca tụng Các chủ nhà mình anh minh.
Chính là loại thành ý này, mới đổi lấy được đối đãi thân thiện của cao nhân đi, con đường của mình quả nhiên mình không có rộng rãi như Các chủ nhà mình a!
"Lâm lão đầu, canh điêu trân quý như vậy ngươi từ đâu mà có được?" Tôn lão đầu không thể không nhìn về phía Lâm Mộ Dung, kinh ngạc hỏi: "Ngươi biết cao nhân nào sao?"
Lâm Mộ Phong mỉm cười, lắc đầu nói: "Không thể nói, không thể nói."
Chưa được cao nhân cho phép, hắn là tuyệt đội không dám tiết lộ thân phận của cao nhân ra bên ngoài một cách tùy tiện.
Tôn lão đầu cũng biết nặng nhẹ trong chuyện này, không hỏi thêm nữa, than nhẹ một tiếng, tràn ngập hâm mộ nói: "Có thể gặp được người cao nhân như vậy thì mới là cơ duyên lớn ngập trời, cơ duyên mà ta nói với ngươi không quan trọng gì."
Lâm Mộ Phong hiếu kỳ mà hỏi: "Ngươi thật là tới tặng cơ duyên cho ta? Đến cùng là cái gì?"
"Địa điểm ở Xuất Vân sơn mạch, chỗ đó trước đó không lâu mở ra một cái bí cảnh, ta vốn là tới mười ngươi đi cùng ta đi thử thời vận, nhìn xem có thể tìm được cơ duyên hay không." Tôn lão đầu nói thẳng.
Hắn vốn là không muốn giấu diếm, huống chi hắn còn ăn trực của người ta nhiều canh điêu trân quý như vậy, thu hoạch được cơ duyên thực sự lớn!
"Xuất Vân sơn mạch? Bí cảnh?" Lâm Mộ Phong cười nói: "Loại chuyện tốt này ngươi còn có thể nghĩ tới ta, tính ngươi có chút lương tâm."
Bí cảnh mở ra phần lớn không có động tĩnh quá lớn, chỉ có một số người tu tiên ở gần đó có thể cảm nhận được, có thể gặp được hay không còn phải dựa vào cơ duyên, lại thêm bên trong bí cảnh bình thường đều đại biểu kỳ ngộ, mà bảo bối thì số lượng có hạn, bởi vậy phần lớn người đều sẽ giữ bí mật cẩn thận.
Ai cũng không biết bí cảnh hình thành như thế nào, tại sao lại mở ra, tuy nhiên có thể đoán ra, hẳn là đa số đều là chỗ bế quan hoặc ẩn cư của đại lão thời kỳ thượng cổ.
Tôn lão đầu mở miệng nói: "Ngươi bây giờ gặp được cao nhân như thế, bí cảnh đối với ngươi mà nói ngược lại xem như gân gà, ân canh điêu ta ghi ở trong lòng, cáo từ."
Bên trong bí cảnh mặc dù có kỳ ngộ, nhưng bình thường còn sẽ có khảo nghiệm và cạm bẫy, hơn nữa còn phải tranh đoạt với người, tính nguy hiểm cực lớn, Lâm Mộ Phong có giá trị bản thân như vậy, đặt mình vào nguy hiểm đã không còn thích hợp.
"Xuất Vân sơn mạch, Xuất Vân sơn mạch ..." Nghĩ ra cái gì đó, bên trong miệng lẩm bẩm không ngừng.
Mắt thấy Tôn lão đầu sắp rời đi, hắn vội vàng nói: "Tôn lão đầu, Xuất Vân sơn mạch ở hướng nào?"
Tôn lão đầu đưa tay chỉ về hướng tây bắc, nói: "Là ở chỗ này, làm sao? Chẳng lẽ ngươi lại cảm thấy hứng thú?"
Lâm Mộ Phong thuận theo đầu ngón tay của Tôn lão đầu nhìn lại, đầu óc lập tức nổ ầm một tiếng.
Đã hiểu!
Ta đã hiểu!
Hướng kia không phải là hướng nhìn ra của Lý công tử khi Lý công tử nhắc tới tủ lạnh sao?
Hóa ra ám chỉ là ở chỗ này!
Ha ha ha, trời cũng giúp ta!
Như thế xem ra, Lý công tử đoán chừng sớm đã tính toán hết thảy, bí cảnh này mở ra nói không chừng cũng có quan hệ với hắn, mà tủ lạnh mà Lý công tử muốn có tám thành ngay ở bên trong cái bí cảnh này!
Lý công tử không hổ là người trong chốn thần tiên a!
Ta nhất định phải đi hoàn thành chuyện mà hắn nhắn nhủ!