Nguyên Phối Của Hầu Gia

Chương 15

Hóa ra trước đó tùy tùng gọi Úc Lượng đi ra ngoài, cũng là bởi vì biểu ca Sử Văn Hiên của Phương thị tới chơi.

Úc Lượng vừa thấy Sử Văn Hiên, sự hoài nghi đã bị Phương thị lừa dối kia lại bốc lên đầu. Sử Văn Hiên lại cứ vẻ mặt lo lắng, câu nói ra khỏi miệng đầu tiên là: “Tướng quân, ta nghe nói biểu muội đến Hầu phủ một chuyến, lại bị tức giận đến té xỉu?”

Thông tin của gã ta nhanh như vậy, nếu không phải luôn luôn chú ý đến phủ tướng quân thì đâu có thể trong thời gian ngắn như vậy liền biết chuyện của thê tử mình. Hoặc chính là trong phủ có người đi mật báo, cho nên gã ta mới có thể nhanh như vậy đã tới nhà chất vấn.

Sử Văn Hiên hỏi xong, thấy Úc Lượng không trả lời, ngược lại dùng một loại ánh mắt không tốt nhìn mình. Gã ta vội vàng giải thích nói: “Ta vừa ở bên ngoài uống trà với người ta, nghe có người nghị luận, nói biểu muội té xỉu ở Hầu phủ, được nhấc về. Ta sốt ruột, cũng không lo nghe kỹ, không biết biểu muội bây giờ tốt hơn chút nào chưa?”

Gã ta không giải thích còn tốt, vừa giải thích Úc Lượng càng cảm thấy trong lòng gã ta có quỷ.

“Sử đại công tử thật sự là tin tức nhanh nhẹn, lúc này thời gian mới bao lâu, chuyện của phủ tướng quân chúng ta đã truyền đến trong tai ngươi rồi. Bản tướng quân thật sự hoài nghi, chẳng lẽ ngươi sắp xếp tai mắt trong phủ ta?”

Úc Lượng ồm ồm giọng nói, không âm không dương nói một câu như vậy. Tâm tư Sử Văn Hiên xoay chuyển mấy vòng, không biết hôm nay biểu muội phu này xảy ra chuyện gì.

Trước kia bọn họ xưng huynh gọi đệ, đối phương đều là nghe theo biểu muội, gọi mình là biểu ca. Làm sao hôm nay, mình trở thành Sử đại công tử rồi, hơn nữa giọng điệu này, nghe không đúng lắm.

“Tướng quân, là biểu muội làm chuyện gì chọc ngài tức giận sao? Muội ấy từ nhỏ được di mẫu nuông chiều, không có thói xấu lớn, tính tình nhỏ nhặt chắc chắn là có một ít. Nữ nhân gia, thỉnh thoảng dùng một chút tính nết, không ảnh hưởng đến toàn cục, ngài nói xem có đúng không?”

“Sử đại công tử ngược lại là hiểu rõ tính tình của nội tử, lại còn hiểu hơn người làm trượng phu ta đây.”

Lời này thì càng không đúng rồi, Sử Văn Hiên vốn là người khéo đưa đẩy lõi đời. Nghe xong liền biết hôm nay Úc tướng quân này bốc tà hỏa gì. Chỉ có điều không biết ông ta từ chỗ ai nghe người ta nói này nọ. Theo lý mà nói, mình và nhà biểu muội qua lại thân cận không phải là một ngày hai ngày.

“Ôi, ta nói tướng quân hôm nay làm sao nói chuyện sặc mùi như thế. Hóa ra là trách ta nhiều chuyện rồi, cũng là ta có lòng thích muội muội. Ngươi không biết, Sử gia ít cô nương, đừng nói là đích muội, chính là thứ muội ta cũng không có. Tự bản thân liền xem biểu muội như thân muội muội của mình, nghe thấy muội ấy có việc, có thể không nóng nảy phát hỏa sao?”

Lời này vừa ra, Úc Lượng hừ hừ hai tiếng, mời gã ta ngồi.

Trong lòng của gã ta liền nắm chắc rồi.

“Cũng không biết là ai tâm tư bẩn thỉu, nói vài lời không đứng đắn, còn truyền đến trong tai tướng quân ngài. Theo ta nói, thế gian này có vài người ghen tị, hễ thấy có người sống tốt hơn mình thì kiểu gì cũng sẽ không thoải mái, nghĩ trăm phương ngàn kế dùng một chút thủ đoạn, để người khác cũng không thoải mái giống như mình. Người khác ta không dám nói, duy nhất chỉ có biểu muội, những năm gần đây người khác không biết, tướng quân còn có thể không biết? Một trái tim của muội ấy, tất cả đều buộc trên người của tướng quân ngài. Nếu không, lúc trước muội ấy dù sao cũng là đích nữ nhà quan, có thể khuất phục ở trong hậu viện của ngài, làm thiếp thất không danh không phận?”

Sử Văn Hiên nói đến mức không thở gấp không đỏ mặt, Phương gia kia thì tính là nhà quan gì. Năm đó Phương phụ, chẳng qua là tiểu quan ngũ phẩm, bệ hạ chọn tú nữ, lấy ngũ phẩm làm ranh giới. Phương Thái hậu bởi vì tướng mạo kiều diễm, được phong làm Mỹ nhân.

Về sau sinh hạ long tử mới gia phong làm Phương tần.

Phương thị là muội muội của Phương Thái hậu, bởi vì tỷ tỷ thành Phương tần, Phương gia mới chậm rãi xuất hiện trước mặt người đời, Phương thị mới có cơ hội theo mẫu thân đến các nhà làm khách.

Năm đó mặc dù Phương gia chuyển biến tốt, nhưng Phương Thái hậu chỉ là Tần, mà Hoàng tử sinh ra làm con nuôi dưới gối Thành Hoàng hậu. Phương phụ vẫn là tiểu quan ngũ phẩm như trước, người đến cầu hôn Phương thị có thể có gia thế gì ra dáng?

Bằng không Phương thị có thể ủy thân làm thiếp cho người khác?

Nhưng Sử Văn Hiên, lại nói đến trong tâm khảm của Úc Lượng, sắc mặt ông ta dễ nhìn hơn một chút.

Không sai, lúc trước ông ta từng nghe nói công tử nhiều nhà cầu hôn Phương thị, Phương thị đều không đồng ý. Ngược lại nhìn thấy mình thì luôn là một bộ dáng vẻ thẹn thùng nũng nhịu nhát gan.

Lúc đó chính là sức lực dồi dào, Thành thị suốt ngày thờ ơ, không thân cận với mình.

Đối với Phương thị thẹn thùng ẩn tình, ông ta vô tình liền lưu tâm.

Về sau có một lần, Phương thị theo mẫu thân đến phủ tướng quân làm khách. Ông ta uống nhiều hai chén, mạo phạm giai nhân. Phương thị chỉ có thể một cái kiệu nhỏ nâng tới cửa, trở thành thiếp thất của ông ta.

Ông ta tự biết uất ức cho giai nhân, cưng chiều bà ta đủ kiểu. Bà ta ở trước mặt Thành thị khúm núm làm tiểu, khắp nơi nhún nhường kính cẩn nghe theo. Ở trước mặt mình, từ đầu đến cuối cẩn thận phụ họa, dịu dàng quan tâm, chưa từng có lời oán giận.

Về sau Thành thị qua đời, bà ta được nâng lên làm chính thất. Đối với mình vẫn như lúc trước, đối với nữ nhi mà Thành thị để lại, trong phương diện ăn mặc chưa từng kém Thanh tỷ.

Nói cho cùng, đều là chuyện mà nghịch nữ kia gây ra. Úc Lượng nghĩ đến, hừ lạnh nói: “Chuyện không liên quan đến nàng ấy, hôm nay ta bị nữ nhi bất hiếu kia của ta chọc tức. Vừa rồi đắc tội, biểu huynh đừng để trong lòng.”

“Ngài là đang chỉ Cẩm An Hầu phủ nhân?”

“Chính là nghịch nữ đó!”

“Chẳng trách…” Sử Văn Hiên khẽ cau mày: “Nói câu tướng quân không thích nghe, cửa hôn sự này quả thực không tốt. Hai nhà kết thân không phải kết thù. Nhưng ngươi nhìn xem, từ lúc ngài gả thứ nữ kia vào đó, Cảnh Hầu gia không nói giúp phủ tướng quân, còn ra mặt vạch tội tướng quân. Cái này không phải là xem phủ tướng quân là thông gia, nói là làm kẻ thù còn tạm được.”

Gã ta vừa nói, vừa lắc đầu thở dài.

Úc Lượng cắn chặt hàm răng, hai bên quai hàm sít sao kéo căng, rất không vui. Ông ta nghĩ tới dáng vẻ của nữ nhi bất hiếu kia, trong lòng bắt đầu hoài nghi chẳng lẽ nha đầu chết tiệt kia cố ý nói xấu thê tử, chính là vì ly gián tình cảm phu thê bọn họ.

Đúng là do Thành thị sinh ra, cũng không làm cho người ta thích.

Sử Văn Hiên am hiểu nhìn mặt nói chuyện nhất, vừa thấy vẻ mặt này của Úc Lượng, đoán được Cảnh phu nhân hẳn là đã nói gì đó, cho nên tướng quân mới có phản ứng trong lúc đó.

Trong lòng gã ta hoài nghi, nữ nhi mà Thành thị sinh ra kia, mình đã từng gặp rất nhiều lần, không giống như người thông minh. Cộng với biểu muội cố ý chỉ dẫn, cô nương kia không chỉ không thông minh, thậm chí có thể nói là ánh mắt vô cùng nông cạn, vô cùng dễ bắt chẹt.

Không phải là sau khi gả vào Hầu phủ, bị Cảnh Hầu gia lôi kéo, cho nên mới nhằm vào phủ tướng quân?

Nếu là như thế thì cũng không khó xử lý. Gã ta tin tưởng, biểu muội tự có cách. Hôm nay gã ta đến chuyến này hơi không phải lúc, có phần làm nổi lên lòng nghi ngờ của Úc Lượng, gã ta vội vàng đứng dậy cáo từ.

Sau khi gã ta đi, Úc Lượng cảm thấy trước đó tự dưng nghi ngờ Phương thị, có chút không phải. Đang muốn đi thăm kiều thê, thuận tiện dỗ dành nàng ấy, nàng ấy chắc chắn sẽ nín khóc mỉm cười, ngoan ngoãn phục tùng mình.

Vừa đạp cửa phòng lớn liền thấy nhi tử Úc Toàn Thắng của mình.

Úc Toàn Thắng một thân áo bào nhà nho thư sinh, hành lễ với Úc Lượng: “Phụ thân, vừa rồi con đụng phải biểu cữu, biểu cữu nói hôm nay mẫu thân chịu uất ức? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tướng mạo hắn ta giống Phương thị nhiều hơn một chút, lại có hai phần giống Sử Văn Hiên. Bởi vì Phương thị thích văn, một mực không cho phép nhi tử tập võ, cho nên Úc Toàn Thắng và Úc Lượng không chỉ có tướng mạo khác biệt, ngay cả khí chất cũng không có một chút nào tương tự.

Sự nghi ngờ của Úc Lượng vốn dĩ bị đè xuống, không thể khống chế mà một lần nữa ngoi đầu lên. Nhìn trái nhìn phải nhi tử này, không có một chút nào giống mình. Ngược lại rất giống Sử Văn Hiên, nho nhã như nhau, khí chất văn nhân toàn thân.

Phương thị là thê tử của mình, Sử Văn Hiện lại tới cửa chất vấn, lại nói cho nhi tử của mình biết. Giống như mình là người ngoài, mà bọn họ mới là người một nhà.

Nghĩ như thế, sự nghi ngờ đè xuống một lần nữa hiện lên trong lòng. Chuyện như vậy, đối với bất kỳ nam nhân nào mà nói đều là một cái gai. Không quan tâm chuyện có phải là thật hay không, hạt giống nghi ngờ một khi chôn xuống, hiểu rõ ra liền không dễ dàng như vậy. Chỉ cần vừa có gió thổi cỏ lay, hạt giống kia sẽ phá đất mà lên, mọc rễ nảy mầm.

Úc Toàn Thắng nhìn Úc Lượng, không rõ vì sao vẻ mặt phụ thân khó coi như vậy.

“Chính con đến hỏi mẫu thân con là biết!”

Úc Lượng vứt lại câu này, mặt tối sầm lại rời đi. Trên đường đi, càng nghĩ càng bực bội, càng không muốn nghĩ đến phương diện đó thì càng đặt nhi tử và Sử Văn Hiên ở cùng một chỗ so sánh.

Càng so sánh thì càng cảm thấy Phương thị làm chuyện có lỗi với mình.

Bước chân đi về phía phòng của Phương thị dừng lại, chuyển hướng, đi đến phòng thiếp thất.

Phương thị biết được ông ta ngủ với thiếp thất, cả người đều ngây dại. Hôm nay hành vi của tướng quân quá khác thường, đổi lại lúc trước, thân thể mình khó chịu, ông ta nhất định ngủ lại ở bên người.

“Ngươi phái người đi mời đại phu, nói là ngực ta đau nhức.”

Bà tử hiểu ý, vội vàng ào ra khỏi cửa. Trên đường đi, gặp người liền nói phu nhân muốn mời đại phu, hận không thể kêu gào cho cả phủ đều biết. Đương nhiên, quan trọng là tướng quân có thể nghe được.

Úc Lượng nghe được, có chút đau lòng. Nhưng nghĩ đến loại suy đoán trong lòng kia liền lạnh lòng. Hừ hừ hai tiếng, ôm Sở di nương lăn vào trong giường.

Cơ thể Sở di nương cứng ngắc, không dám hùa theo.

“Tướng quân… ngài vẫn là đi xem phu nhân đi, thiếp hôm nay thân thể khó chịu, sợ là không có cách nào hầu hạ tướng quân…”

Toàn thân nàng ta run lên, Phương thị quen miệng nam mô bụng một bồ dao găm, thủ đoạn xuất ra khiến cho người ta khổ không thể tả. Tướng quân hôm nay nếu ở lại trong phòng, ngày mai thứ chờ đợi mình không biết là sự trừng phạt như thế nào.

Sự hào hứng của Úc Lượng bị cắt đứt, nhìn tiểu thiếp của mình dáng vẻ hoảng sợ sợ hãi, nheo mắt lại: “Nàng sợ cái gì?”

“Tướng quân… phu nhân… thiếp xin ngài, đến nơi đó của phu nhân đi.”

“Nàng đang sợ nàng ấy?”

Sở di nương nào dám nói, mặt trắng bệch, cắn môi, liều mạng lắc đầu, nước mắt cũng sợ đến chảy ra rồi.

Dáng vẻ này, Úc Lượng nào có nhìn không ra. Chẳng lẽ Phương thị ở trước mặt mình đều là giả bộ, nhưng thật ra lại là người ghen tị lại thủ đoạn tàn nhẫn.

Ông ta nhớ tới lời thứ nữ nói, nói Phương thị vì đạt được mục đích, chuyện gì cũng làm ra được.

Trong lúc nhất thời, trong đầu giống như có hai người đang đánh nhau. Ông ta trầm mặc, từ trên giường đứng dậy, đóng sập cửa mà đi. Lòng ông ta có chút loạn, cũng không quay về phòng Phương thị, mà là đi tiền viện, mặc y phục mà ngủ.

Phương thị bên kia vốn là giả vờ, nghe thấy tướng quân rời khỏi phòng của tiểu thiếp, bà ta cho rằng sẽ tới phòng mình. Ai ngờ cuối cùng đợi đến nửa đêm, tướng quân cũng chưa từng xuất hiện, trong lòng bà ta thật sự bắt đầu thấy đau.

Kết quả như vậy, chính là thứ Úc Vân Từ muốn nhìn thấy. Những gì nàng nói, mục đích đúng là muốn khiến người ta ghét bỏ Úc Lượng và Phương thị.

Mắt thấy giờ Dần đã qua, nàng trước đó mơ mơ màng màng thiếp đi giật mình tỉnh lại. Ngơ ngác nhìn qua đỉnh màn màu đỏ, lại tiếp tục nhắm mắt lại.

Hóa ra nàng vẫn ở trong sách.

Lần này, nàng bất kể như thế nào cũng ngủ không được. Nhưng cũng không muốn dậy, cứ nằm không nhúc nhích như vậy. Trong đầu chậm rãi lướt qua tình tiết bên trong câu chuyện.

Thật ra sách gốc là một cuốn điềm văn, nếu là điềm văn thì cơ bản tình tiết không nhiều. Chủ yếu chính là nữ chính đứng vững chân ở Hầu phủ như thế nào, lại làm thế nào đạt được tình yêu của nam chính, sau đó hai người ngọt ngào gắn bó không biết xấu hổ không biết thẹn mà sống.

Cho nên trong trí nhớ của nàng, tin tức có ích cũng không nhiều.

Nàng trơ mắt nhìn cửa sổ từ đen đến xám, từ xám đến sáng. Rốt cuộc chậm rãi ngồi dậy, kéo dây chuông trước giường một cái.

Rất nhanh, Thải Thanh liền đi vào. Thay y phục rửa mặt một phen, lại ngồi vào trước bàn, nàng cảm thấy mình giống như con rối. Mặc cho người khác sắp xếp, trong lòng âm thầm nói mình phải làm quen.

Bốn năm cái đĩa trên bàn, còn có hai tô mì hoành thánh, lại thêm một bát cháo gạo tẻ.

So với hôm qua ăn ở chỗ Hầu gia, phần ở trong phòng mình dường như tinh tế hơn một chút. Nàng có chút vui mừng nghĩ, ít nhất nàng không cần lo lắng ăn không đủ no mặc không đủ ấm.

Sau khi dùng bữa xong, nàng liền không có chuyện gì nữa.

Hôm nay và sự rối loạn hôm qua hoàn toàn không giống nhau, khối băng trong phòng tản ra hơi lạnh, mát mẻ thoải mái. Nàng thích ý ngồi lại gần, trên bàn nhỏ bày biện nước trà điểm tâm trái cây, tiện tay có thể lấy được.

Mình không cần động gì cả, chỉ cần gọi Thải Thanh và Truyện Họa là được rồi.

Thời gian của quý phu nhân cổ đại, thật sự là đủ nhàm chán. Nàng nghĩ, nhớ lại hôm qua Như Tình dường như từng nhắc đến trong phủ có nơi ngắm hoa. Thế là gọi Thải Thanh lại.

“Ta nhớ trước mắt hoa hợp hoan hẳn là đang lúc nở đẹp…”

“Phu nhân, trong phủ chúng ta có vài cây. Ở trong góc của phía đông hậu viện, nô tỳ hôm qua nhìn thấy, đã nở toàn bộ rồi.”

Nàng đứng dậy, nhìn ra phía bên ngoài. Hiện tại là sáng sớm, ánh mặt trời còn yếu, thay vì ở lì trong phòng, còn không bằng ra ngoài đi dạo một chút.

“Đúng lúc hôm nay không có chuyện gì, chúng ta đi xem một chút.”

Thải Thanh và Truyện Họa thả công việc trong tay xuống, theo nàng đi ra ngoài.

Sáng sớm vẫn còn có chút mát mẻ, nàng nghĩ. Bắt đầu chăm chú chậm rãi đánh giá nơi mình phải sinh hoạt này, nàng đoán, có lẽ thời gian sau này ở lại đây của nàng sẽ rất dài.

Hầu phủ rất lớn, thấy cảnh khắp nơi. Mái cong hành lang gấp khúc, cổng vòm đá lót đường, còn có núi giả nước chảy, hoa cỏ cây cối. Nàng một đường cảm thán sự giàu sang của hào môn cổ đại.

Xuyên qua vườn hoa, lại rẽ vào mấy con đường.

Đột nhiên, nàng dừng bước lại.

“Hu… hu…”

Dường như có người đang khóc, hơn nữa còn là giọng của một đứa trẻ. Nàng quay đầu, nhìn về phía Thải Thanh.

“Phu nhân, chắc là biểu thiếu gia…”

Biểu thiếu gia?

Úc Vân Từ cau mày, nhớ lại nhân vật trong Hầu phủ. Dương như quả thật có một biểu thiếu gia sống nhờ, trong sách tả sơ. Chỉ biết là vẫn luôn nuôi dưỡng ở Hầu phủ, là nhi tử của thứ tỷ của Hầu gia. Bởi vì phụ mẫu đều mất, Hầu gia mới nhận vào trong phủ.

Sau khi nữ chính gả vào, vì biểu hiện hậu thông minh, đối với biểu thiếu gia này coi như không tệ.

Chỉ có điều biểu thiếu gia này nhu nhược từ nhỏ, tính tình lầm lì lại không có năng lực gì. Sau khi lớn lên, vẫn là nữ chính thu xếp, cưới hỏi cho hắn. Hắn cũng chuyển nhà, ẩn hình sống nhờ ở Hầu phủ, sống dựa vào phân lệ của Hầu phủ.

Nàng nghĩ, đi về phía nơi tiếng khóc truyền đến.

Bên kia có một lùm hoa anh túc, nàng đến gần, nhẹ nhàng đẩy ra.

Trong bụi hoa có một đứa bé trai đang ngồi. Khoảng chừng bốn năm tuổi, ăn mặc cũng không tệ, chỉ có điều tóc tản ra, trên mặt mang theo nước mắt.

Con ngươi được nước mắt gột rửa, giống đá ngọc thạch.

Tiểu nam hài giống như bị kinh sợ, nhanh chóng đứng lên, quay người liền muốn chạy. Nàng lúc này mới phát hiện ra, bé con không mang giày, trên bàn chân nhỏ tất cả đều là bùn đất.

Nàng kéo bé con lại, ôm bé con ra từ trong bụi hoa.

Bé con có lẽ chưa từng thân mật với người khác như thế, đôi mắt như ngọc đen kia nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ hoảng sợ, không biết làm sao.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất