Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 41


Sau khi vào phòng, Cảnh đế đánh giá bố trí quen thuộc trước mắt, có mấy phần tương tự như Thiêm Hi lâu, không thể hiện hào hoa phú quý, nhưng nơi nơi đều toát lên sự đơn giản hào phóng, nhìn vô cùng dễ chịu: "Không tệ!" Nói xong bèn kéo Thẩm Ngọc Quân ngồi lên tháp.
 
"Hoàng thượng thích cách bố trí của tần thiếp sao?" Thẩm Ngọc Quân có chút mừng rỡ, dù sao Cảnh đế rất ít khi biểu hiện vui giận của hắn.
 
"Nàng thích, trẫm cũng sẽ thích." Cảnh đế cố ý trêu đùa Thẩm Ngọc Quân. Cô gái nhỏ này luôn thể hiện rõ vui mừng trước mặt hắn, tâm tư đều hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn, mỗi khi ở bên nàng đều cảm thấy thật nhẹ nhàng.

 
Thẩm Ngọc Quân biết gần đây Hoàng thượng bận rộn chuyện đại quan Bắc chinh, hiện giờ hẳn là vô cùng mệt mỏi, nàng ra hiệu cho Trúc Vân cầm hai chiếc gối mềm qua, lót ở phía sau Cảnh đế, để hắn dựa vào thoải mái một chút: "Hôm nay Hoàng thượng uống mật ong đúng không? Nói ngọt như vậy."
 
Cảnh đế dựa vào gối mềm, bỗng chốc cảm thấy cả người đều được thả lỏng, hắn kéo vai Thẩm Ngọc Quân, để nàng dựa vào mình: "Nàng thích nghe không?"
 
"Hoàng thượng nói, tần thiếp đều thích nghe," Thẩm Ngọc Quân dựa vào trước ngực Cảnh đế, ngước cái đầu nhỏ lên nhìn hắn, trên mặt toàn là ngọt ngào, khóe miệng cũng cong cong lên.
 
"Ha ha... Nàng đúng là tưởng bở," Cảnh đế nhìn cô gái nhỏ trong lòng, hai mắt sáng nhự tuyết, bên trong đều là hình ảnh của hắn, rốt cuộc trong lòng trở nên ấm áp.
 
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy cũng không tức giận, tựa chiếc đầu nhỏ lên ngực Cảnh đế, cọ cọ, không nói thêm gì nữa. Cứ im lặng như vậy đã rất tốt rồi.
 
Cung nhân hầu hạ trong phòng thấy hai vị chủ tử ngọt ngào như vậy cũng rất thức thời mà lặng lẽ lui ra ngoài.
 
Đêm nay Cảnh đế cũng không trêu đùa Thẩm Ngọc Quân quá lâu, chỉ ôm nàng ngủ. Dưới ánh sáng lờ mờ, Thẩm Ngọc Quân nhìn nam nhân ngủ say trước mắt. Hắn thật sự rất anh tuấn, rất có khí phách, hắn phù hợp với tất cả tưởng tượng về nam nhân của nàng. Hôm nay muộn như vậy mà hắn còn đến cung Chiêu Dương, có phải trong lòng hắn cũng có sự tồn tại của nàng hay không?
 

Thẩm Ngọc Quân chăm chú nhìn Cảnh đế thật lâu, khóe miệng dần dần cong lên, nàng lén nhích tới, hôn lên khóe miệng của Cảnh đế một cái, sau đó lại hạ cái miệng nhỏ xuống, lại hôn một cái mới cảm thấy hơi thỏa mãn, nàng gối đầu lên cánh tay Cảnh đế, cọ cọ chuẩn bị ngủ. Chỉ là Thẩm Ngọc Quân không phát hiện, ngay lúc nàng nhắm mắt chuẩn bị ngủ, khóe miệng của nam nhân vừa rồi còn ngủ say hơi nhếch lên, cánh tay kéo kéo, để cho nữ nhân trong ngực gần hắn thêm một chút.
 
Sau khi đại quân Bắc chinh xuất phát, trên triều càng thêm bận rộn, cả ngày cũng không thấy bóng dáng Cảnh đế đâu. Gần đây Thẩm Ngọc Quân cũng hơi phiền não, từ khi Dương Uyển nghi dời đến Liên Nguyệt các, mỗi ngày đều tìm đến cung Chiêu Dương để liên lạc tình cảm. Cái này năm ba lần còn được, nhưng ngày qua ngày, sẽ khiến nàng không chịu nổi. 
 
Cứ như vậy hết nửa tháng, Thẩm Ngọc Quân cảm thấy hẳn không phải là do nàng nghĩ nhiều, rốt cuộc nàng cũng hiểu câu "Không có việc mà ân cần, không gian trá thì là trộm". Có điều hiện giờ Dương Thư Hoa còn chưa nói rõ ra, nàng cũng không biểu hiện thái độ, nàng chỉ có thể lấy tĩnh chế động, chờ Dương Thư Hoa tự mình dây dưa không được nữa, tất nhiên sẽ mở miệng.
 
Thẩm Ngọc Quân không ngừng nghĩ tới Dương Uyển nghi, chủ tớ Phùng Yên Nhiên trong cung Lưu Vân cũng đang nói về Dương Uyển nghi. Sáng sớm hôm nay Tịch Vân phải đến Ngự Thiện phòng chọn ít nguyên liệu nấu ăn, không ngờ lại gặp Như Ý đã lâu không thấy. Hiện tại tuy Phùng Yên Nhiên và Tiền Lạc Tích có chút khoảng cách, nhưng cũng không không vì thế mà gây trở ngại cho các nô tài giao lưu. Hơn nữa Tịch Vân lại là người tinh ranh, nói mấy câu đã làm Như Ý nhớ tới sự hòa thuận trước khi tiến cung, rồi cũng nói nhiều thêm mấy câu.
 
Từ khi Dương Uyển nghi có ý định qua lại thân thiết với cung Chiêu Dương, mỗi ngày đều đến trước mặt Hi Đức dung xum xoe, Tịch Vân cũng hơi nóng lòng, nếu nói tính tình chủ tử nhà mình bình ổn không ít thì cũng đúng, nhưng chưa chắc đã ổn. Chủ tử Liên Nguyệt các người ta đang vác cái bụng đó, vậy mà mỗi ngày đều chạy đến cung Chiêu Dương tìm sự sống. Tiểu chủ nhà các nàng thì hay rồi, không hề nóng nảy chút nào, ngày ngày đều chép kinh Phật, dù có cảm tình tốt đến đâu thì cũng cần phải thân thiện đôi chút mới được.
 
Cũng may hôm nay gặp được Như Ý ở Ngự Thiện phòng, tốn một chút miệng lưỡi, cuối cùng cũng để nàng lôi ra được một ít chuyện.
 
"Tiểu chủ, dùng chút điểm tâm rồi lại tiếp tục chép ạ." Tịch Vân bưng một đĩa bánh táo đỏ vừa làm đến.
 
Mấy ngày nay Phùng Yên Nhiên đều sao chép kinh Phật, không có nguyện vọng gì, đơn giản chỉ muốn tĩnh tâm. "Để đó đi."
 
Tịch Vân thấy chủ tử càng ngày càng trầm tĩnh, cũng ôn hòa không ít, trong lòng vẫn cảm thấy rất an ủi: "Nô tỳ thấy mấy ngày nay khí sắc của chủ tử khá hơn nhiều, tinh thần cũng tốt hơn."
 

"Sao chép kinh Phật, dù tâm tư có phức tạp mấy cũng sẽ được vuốt phẳng, trong lòng sạch sẽ, dĩ nhiên thân thể sẽ tốt lên," Phùng Yên Nhiên lau tay, cầm ly trà lên uống hai ngụm, ngước mắt nhìn dáng vẻ không yên của Tịch Vân, bèn thuận miệng hỏi: "Hôm nay ngươi sao vậy, nhìn như có tâm sự?"
 
Trong lòng Tịch Vân không mấy chắc chắn, nhưng cảm thấy vẫn nên nói với chủ tử nhà mình: "Hôm nay nô tỳ đến Ngự Thiện phòng gặp phải Như Ý bên người Tiền Lương đệ, nên nói chuyện vài câu."
 
Phùng Yên Nhiên cho là Tịch Vân vì chuyện của Tiền Lạc Tích nên mới như vậy, bèn xua xua tay ý bảo nàng ấy đừng nói nữa: "Tiền Lạc Tích là tự mình làm, làm chuyện không hợp, dĩ hạ phạm thượng, chắc chắn Đức phi nương nương sẽ không dễ chịu với nàng ta." Nàng cũng không quên ngày đó Tiền Lạc Tích nhục mạ Đức phi, huống chi chính bản thân Đức phi cũng nghe thấy, làm sao vô duyên vô cớ chịu đựng sỉ nhục như vậy được?
 
"Chuyện nô tỳ muốn nói không phải là về Tiền Lương đệ, nô tỳ cũng không ngốc, thời gian lâu như vậy mà còn không hiểu Tiền Lương đệ là dạng người như thế nào sao," Tịch Vân không hề kiêng kị nói: "Đó là một con bạch nhãn lang không nuôi được."
 
"Vậy ngươi làm sao?" Phùng Yên Nhiên không muốn nói thêm về chuyện Tiền Lạc Tích, nhưng nàng quan tâm Tịch Vân, dù sao lâu như vậy, nếu như không có Tịch Vân, chỉ sợ bản thân cũng không biết sẽ trở thành người như thế nào.
 
 "Như Ý có nhắc đến chuyện Tây trắc điện của Trọng Hoa cung," Tịch Vân suy nghĩ cả buổi, cứ cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng: "Như Ý nói trước đó Đức phi nương nương đã cho người dọn dẹp Tây trắc điện, không biết có phải là do ngại vận xui của Tiền Lương đệ hay không, muốn bảo bọn họ qua đó."
 
Lần trước Phùng Yên Nhiên đến cung Trọng Hoa ngược lại cũng không chú ý tới điểm này: "Các nàng muốn dời cung, Hoàng hậu đồng ý sao?" Dời cung cũng không phải nói dễ dàng như vậy, ít nhất Hoàng hậu phải đồng ý mới được.
 
Tịch Vân nghe xong lắc đầu: "Như Ý nói mấy ngày nay không có động tĩnh gì, Đức phi nương nương cũng không có chỉ thị nào xuống, có điều bọn họ vẫn luôn chuẩn bị."
 
"Chắc là bọn họ suy nghĩ nhiều rồi," Phùng Yên Nhiên cũng không cho là Đức phi sẽ ra tay nhanh như vậy, dù sao Tiền Lạc Tích vừa mới mất con, Đức phi vì thể diện cũng cần phải nhịn nàng ta một chút. Nếu không, dù là trước đây Tiền Lạc Tích có hơi quá phận, Đức phi cũng không khỏi mang tiếng bạc bẽo.
 
Tịch Vân nghe chủ tử nói vậy, liền rõ ràng một số chuyện: "Tiểu chủ, người nói Đức phi nương nương cho thu dọn Tây trắc điện của Trọng Hoa cung, có thể không phải vì Tiền Lương đệ hay không, mà là chuẩn bị cho người khác?"
 
Phùng Yên Nhiên cũng không ngốc, trải qua một năm được cung đình tẩy lễ, khi nghĩ đến chuyện gì cũng sẽ không nghĩ bề mặt, nàng nghĩ một lát, quay đầu nhìn Tịch Vân: "Hi Đức dung vừa dời cung, Đức phi cũng không phải chuẩn bị cho Hi Đức dung." Phùng Yên Nhiên nói đến đây, không khỏi thở dài, lại hơi mỉm cười, xem ra nàng có thói quen thở dài rồi. Cũng đúng thôi, trong cung có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ.
 
"Liên Nguyệt các mới đổi chủ tử mới," Phùng Yên Nhiên phì cười một tiếng: "Còn là một người có thai." Dưới gối Đức phi ngay cả một Công chúa cũng không có.
 
Tịch Vân cũng nghĩ đến chuyện này: "Dương Uyển nghi kia ngày nào cũng chạy đến Chiêu Dương cung, là tìm Hi Đức để dung che chở sao?"
 
Phùng Yên Nhiên nhíu mày, hồi lâu mới hỏi: "Giờ gì rồi?"
 
"Thưa tiểu chủ, sắp đến giờ ngọ rồi." Tịch Vân nhìn mặt trời bên ngoài.
 
"Dùng bữa trưa xong, chúng ta đến Chiêu Dương cung ngồi một lát đi, Hi Đức dung dời cung, ta vẫn còn chưa đến xem," Phùng Yên Nhiên buông chén trà trong tay: "Qua nhiều ngày như vậy, chỗ của tỷ ấy hẳn cũng thu dọn xong rồi."
 
Giờ mùi ba khắc, Phùng Yên Nhiên mới đến cửa cung Chiêu Dương, vừa vặn gặp Dương Uyển nghi đang chuẩn bị rời đi: "Dương Uyển nghi cát tường!" Nếu gặp, đương nhiên Phùng Yên Nhiên phải hành lễ với nàng ta.
 
"Phùng Lương viện cũng đến thăm Hi Đức dung sao?" Dương Thư Hoa giơ tay lên ý bảo Phùng Yên Nhiên đứng dậy, người trong cung đều biết Phùng Yên Nhiên và Hi Đức dung qua lại rất gần, tuy nàng ta không ra cửa đi lại nhưng chuyện này thì vẫn biết. Trước đây Tiền thị muốn vu oan hãm hại Hi Đức dung, Phùng Yên Nhiên cũng ở đó, còn bị liên lụy.
 
"Trước đây Hi Đức dung dời cung, không muốn gây thêm phiền phức cho tỷ ấy nên mới không đến." Phùng Yên Nhiên cười nhạt nhìn Dương Uyển nghi: "Mấy ngày nay chắc là Chiêu Dương cung của tỷ ấy cũng đã dọn xong, bèn đến ngồi một lát. Nhưng đúng là Dương Uyển nghi lại ở gần, thường xuyên đi lại."
 
Dương Thư Hoa thấy Phùng Yên Nhiên nhìn chằm chằm mình, không khỏi hơi mất tự nhiên, khóe miệng giật giật hai cái, nhìn có chút cứng nhắc: "Liên Nguyệt các ở ngay bên cạnh Chiêu Dương cung, ta ở một mình trong cung cũng không vui vẻ gì, đến Chiêu Dương cung để giết thời gian, lại khiến Phùng Lương viện chê cười rồi."

 
"Hi Đức dung tính tình tốt, ta cũng thích đến cung của tỷ ấy, nói chuyện với tỷ ấy đầu óc thông thoáng không ít. Dương Uyển nghi cũng như vậy phải không?" Ánh mắt Phùng Yên Nhiên mang theo dò xét.
 
"Đúng vậy." Dương Thư Hoa miễn cưỡng cười nói: "Trong cung của ta còn có việc đành đi trước, ngươi cũng nhanh vào đi, đừng để Hi Đức dung chờ."
 
"Được." Phùng Yên Nhiên nhún người cung tiễn: "Dương Uyển nghi đi thong thả."
 
Phùng Yên Nhiên nhìn bóng dáng Dương Thư Hoa rời đi, bước chân hơi loạn, không biết là do nàng ta không vui, hay là do nàng chọc vào đúng nỗi lòng của nàng ta?
 
“Tiểu chủ, chúng ta vào thôi,” Tịch Vân nhắc nhở.
 
“Ừ.”
 
Thẩm Ngọc Quân ngồi ở trên tháp chờ Phùng Yên Nhiên, thấy nàng tới, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười: "Ta đoán mấy ngày nay muội sẽ tới, đã bảo Thu Cúc làm chút quế hoa đậu vàng để dành."
 
"Vẫn là tỷ tỷ thương muội," tuy Phùng Yên Nhiên và Thẩm Ngọc Quân thân thiết nhưng vẫn phải hành lễ theo quy cũ.
 
"Biết là muội hiểu lễ nghĩa," Thẩm Ngọc Quân tựa vào tháp không muốn động đậy, vươn tay với tới Phùng Yên Nhiên. Phùng Yên Nhiên cũng cười vươn tay ra, sau đó ngồi vào bên cạnh nàng, cách chiếc bàn nhỏ, hai người vừa hay có thể uống trà ăn bánh nói chuyện: "Vừa rồi ở cửa gặp được Dương Uyển nghi."
 
Thẩm Ngọc Quân nghe nàng nhắc đến chuyện này, không nhịn được nở nụ cười, lắc đầu nói: "Hiện giờ ta không đoán được."
 
"Chuyện hiếm có như vậy, tỷ tỷ nói muội nghe thử xem." Phùng Yên Nhiên thả chiếc bánh ăn được một nửa xuống.
 
Thẩm Ngọc Quân quay đầu nhìn Phùng Yên Nhiên: "Thật ra ta cũng không biết nàng ta có mục đích gì, chỉ cảm thấy một phi tần mang long tự như nàng ta lại rảnh rỗi chạy đến cũng của ta, cũng không biết là có thật sự muốn tìm ta để phát chút ánh sáng không?"
 
Trước đây nàng nghĩ Dương Thư Hoa thường xuyên đến cung Chiêu Dương có phải là do nàng hơi được sủng ái hay không, mới đến cung nàng thử vận may xem có thể gặp được Hoàng thượng không. Nhưng sau này nàng lại không nghĩ như vậy, bởi vì mỗi lần Dương Thư Hoa đến đều không phải là thời gian Hoàng thượng xuất hiện, điều này làm cho nàng lo lắng nhiều hơn.
 
Phùng Yên Nhiên khẽ gật đầu, thể hiện có cùng nhận định với Thẩm Ngọc Quân: "Vừa rồi muội ở cửa cung thăm dò nàng ta mấy câu," nói đến đây Phùng Yên Nhiên lắc đầu: "Chỉ e là không đơn giản như vậy."
 
"Cái này gọi là gì nhỉ?" Thẩm Ngọc Quân cười nhạo: "Người tới nhà ngồi, phiền phức tìm tới cửa."
 
Phùng Yên Nhiên nghe nàng cười nhạo cũng không nhịn được mà bật cười: "Tỷ tỷ không nên nghĩ nhiều, nàng ta có mục đích gì thì sớm muộn cũng sẽ lộ ra, không thì tỷ cứ giả ngu đến cùng, xem nàng ta có chiêu gì."
 
"Bây giờ ta cũng chỉ có thể làm vậy." Thẩm Ngọc Quân bất đắc dĩ cười nói.
 
"Tỷ tỷ chưa có đầu mối gì, nhưng muội có một tin tức không biết là thật hay giả," Phùng Yên Nhiên hơi cúi đầu, ánh mắt nghiêng về phái Thẩm Ngọc Quân: "Tây trắc điện của Trọng Hoa cung đã dọn xong nhưng không đón chủ tử."
 

Thẩm Ngọc Quân nghe vậy cũng không buông thả nữa, nàng ngồi thẳng người, nở nụ cười lạnh: "Liên Nguyệt các lại đón chủ tử mới. Quả nhiên là một người tính toán giỏi."
 
"Hôm nay Tịch Vân nghe được tin tức từ cung nữ Như Ý bên cạnh Tiền Lạc Tích," Phùng Yên Nhiên vô cùng tin tưởng Thẩm Ngọc Quân, ngay cả ngọn ngành cũng nói ra, dù sao nếu như không nhờ Thẩm Ngọc Quân, bây giờ có thể nàng sẽ không còn sống, tất nhiên không hề giấu giếm Thẩm Ngọc Quân. Thật ra nàng cũng có chút tâm tư, nàng hy vọng Thẩm Ngọc Quân được sủng ái, cùng được sủng ái càng tốt, như vậy nàng ở trong cung cũng có chỗ dựa.
 
"Lúc muội nghe tin tức này thì nghĩ tới những hành động không giải thích được gần đây của nàng ta." có đôi lúc Phùng Yên Nhiên thật sự bội phục những người có tâm tư đó, làm chuyện gì cũng có mục đích của mình, cũng không quan tâm người khác có đồng ý hay không, dù sao trong lòng mình thoải mái là được rồi, thật đúng là mắc nợ bọn họ!
 
"Hôm nay nếu như muội không nói, ta vẫn thật sự không đoán ra ý tưởng của nàng ta," Thẩm Ngọc Quân cong miệng cười, cũng không biết nghĩ đến chuyện gì: "Nàng ta đúng là coi trọng ta, phi tần phân vị thấp như ta đây sao có thể đánh đồng với Đức phi nương nương? Bản thân ta đúng là không biết đó."
 
"Nàng ta có tâm tư này cũng hơi quá đáng," Phùng Yên Nhiên nói: "Nàng ta là ngũ phẩm Uyển nghi, cần gì phải đến bám víu vào tỷ?"
 
Thẩm Ngọc Quân nghe Phùng Yên Nhiên nói, không hiểu sao lại nghĩ đến dự định của Hoàng thượng, không phải nàng sắp được thăng phân vị sao. Có điều không biết Dương Thư Hoa muốn dùng nàng để dời lực chú ý của Đức phi, hay là còn có tính toán khác?
 
"Trước đây không nghĩ ra, bây giờ nghĩ lại thì tâm tư của nàng ta cũng không cạn," trên mặt Phùng Yên Nhiên đã không còn ý cười: "Dựa theo thời gian mà tính, sau khi Liễu thị hoài thai không lâu, nàng ta cũng mang thai, có thể vào bữa tiệc mùng tám tháng chạp, thấy Liễu thị và Tiền Lạc Tích gặp chuyện không may, sau đó nàng ta vẫn giấu giếm chuyện có thai. Hiện tại thai của Liễu thị và Tiền Lạc Tích đã không còn, Đức phi lại thu dọn Tây trắc điện Trọng Hoa cung."
 
"Chắc là nàng ta đã sớm tìm đến Đức phi nương nương," Thẩm Ngọc Quân cười nhạt: "Vậy động tác lần này của nàng ta là vì cái gì thì ta đã hiểu rồi."
 
"Nàng ta đổi ý," Phùng Yên Nhiên nói tiếp: "Lật lọng, cũng không biết Đức phi nương nương nghĩ thế nào?"
 
"Hoàng thượng thăng nàng ta làm Uyển nghi. Người bình thường tâm tư sẽ thay đổi," Thẩm Ngọc Quân đang nghĩ có phải là Hoàng thượng cố ý hay không: "Nhưng nàng ta không nên đặt tâm tư đó lên người ta, ta không muốn dính dáng với nàng ta."
 
"Muội thấy tỷ tỷ cũng đã hiểu rõ rồi," Phùng Yên Nhiên đứng dậy: "Muội cũng an tâm. Muội cũng nên về thôi."
 
"Không ngồi chút nữa sao." Thẩm Ngọc Quân cũng đứng dậy xuống tháp.
 
"Không được, cứ ăn vạ tỷ mãi thì thành gì chứ," Phùng Yên Nhiên biết cuộc sống đều phải tự mình trải qua, nàng cũng muốn sống thật tốt ngày tháng của mình. Tình cảm không chấp nhận được sự quấy rầy.
 
"Ta tiễn muội."
 
"Được."
 
Sau khi Thẩm Ngọc Quân tiễn Phùng Yên Nhiên xong thì vẫn luôn ngồi trên tháp nghĩ đến những chuyện gần đây, một lúc sau thì bật cười một tiếng: "Lấy đâu ra tự tin như vậy?"
 
Thẩm Ngọc Quân không ghét người khác có tâm tư vì cuộc sống của họ, ai cũng có chỗ bất đắc dĩ, nhưng không thể vì mình bất đắc dĩ mà tính toán người không liên quan đến. Chuyện hại người này, sao bọn họ có thể làm một cách yên tâm thoải mái như vậy?
 
"Tiểu chủ," vì Trúc Vũ là cung nữ hồi môn của Thẩm Ngọc Quân nên nàng cũng không kiêng dè chuyện vừa rồi: "Chủ ý này của Dương Uyển nghi tính cũng thật hay. Để cho người không đầu không đuôi cản tầm mắt của Đức phi nương nương, ngược lại, nàng ta có thể trốn ở sau lưng người."
 
"Lúc đầu không muốn cho con, thì đừng nên đồng ý," Thẩm Ngọc Quân không hề cảm thông nói: "Đức phi lấy Tiền Lạc Tích làm lá chắn cho nàng ta. Hiện giờ được chỗ tốt, thai vị cũng ổn định thì lại đổi ý. Đâu ra nhiều chuyện tốt như vậy đều để nàng ta chiếm được?"
 
"Vậy tiểu chủ nghĩ tiếp theo nên làm thế nào?" Trúc Vũ hỏi, nếu không phải vì còn mới vào năm mới, còn chưa hết tháng giêng, nàng đã muốn khuyên chủ tử cáo bệnh. Thật đúng là dính không chịu nổi!
 
"Có thể làm gì?" Ánh mắt Thẩm Ngọc Quân lộ ra sự lạnh lùng: "Sau này nàng ta đến thì nói ta đang nghỉ ngơi. Qua mấy ngày xem nàng ta hành động thế nào." Chủ yếu là nàng muốn xác định mục đích cuối cùng của Dương Thư Hoa là gì. Nếu như Dương Thư Hoa chỉ muốn tìm một lá chắn, vậy thì trong cung còn có nhiều người có khả năng hơn nàng, nhưng tại sao Dương Thư Hoa lại cố tình chọn nàng? Nàng gai mắt cái bụng của nàng ta. Không đúng, nàng gai mắt cái bụng của nàng ta? A... Quả nhiên là một người thông minh!
 
Từ sau ngày đó, Dương Thư Hoa lại đến cung Chiêu Dương, đúng thật là không được vào. Thẩm Ngọc Quân cũng có mấy ngày thanh thản, đôi khi nghĩ lại, phân vị đúng là thứ tốt. Nếu không phải vì phân vị của nàng cao hơn Dương Thư Hoa một bậc, chỉ sợ cửa cung của nàng thật sự không ngăn được nàng ta. Cứ như vậy Dương Thư Hoa vẫn ngày ngày đến cung Chiêu Dương, tuy rằng không được vào cửa, thế nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến sự nhiệt tình của nàng ta.
 
Mấy ngày tiếp theo, trong cung không khỏi có thêm ít lời đồn đãi, nói Thẩm Ngọc Quân cậy sủng mà kiêu, tự cho mình là rất cao, ngay cả phi tần mang thai Hoàng  tự cũng bị ngăn ở bên ngoài. Nhưng cung Chiêu Dương của Thẩm Ngọc Quân không hề chịu ảnh hưởng, cuộc sống vẫn trôi qua như thường.
 

Ngược lại Đức phi ở cung Trọng Hoa sau khi nghe xong việc này thì không nhịn được mà cười: "Thật đúng là tự cho mình là đóa hoa sen trắng, người nào cũng phải che chở cho nàng ta."
 
"Nương nương nói phải ạ," trước đây Uyển Y cảm thấy Hi Đức dung là một người rõ ràng, vốn vì trước đó mấy ngày Hi Đức dung và Dương Uyển nghi qua lại thân thiết, còn tưởng rằng Hi Đức dung cũng muốn tranh vào vũng nước đục này, nào biết vòng vo một hồi, xem ra trước đây Hi Đức dung vẫn chưa nhìn ra, bây giờ thấy rõ, hành động này không hề chậm chút nào.
 
"Hi Đức dung là một người thông minh, lại luôn không thích đụng chạm thị phi, nàng lại được thỉnh sủng, sớm muộn gì cũng sẽ có con, cần gì phải nuôi con của người khác?" Trong mắt Đức phi hiện lên đau đớn, chỉ có nữ nhân đã định trước không thể có con của chính mình như nàng, mới có thể đi tranh giành con của người khác.
 
Uyển Y thấy nương nương nhà mình lại nghĩ đến chuyện đau lòng trước đây thì vội vàng chuyển hướng câu chuyện: "Vẫn là nương nương tính chính xác, để nô tỳ thông báo cho Như Ý, mới làm cho Hi Đức dung thấy rõ mục đích không trong sáng của Dương thị."
 
"Mục đích của nàng ta có trong sáng hay không, bổn cung không quan tân. Bổn cung chỉ muốn cho nàng ta biết bổn cung không phải là người nàng ta có thể chơi đùa." Trước kia Đức phi còn cảm thấy Dương thị là một người an phận, không ngờ bên trong cũng đen tối. Lật lọng, nàng ta thật sự nghĩ Đức phi nàng dễ gạt như vậy.
 
"Có điều hiện tại nô tỳ rất bội phục Hi Đức dung, trong cung đã lan truyền thành thế này, nàng vẫn nên ăn cứ ăn, nên uống cứ uống. Buổi sáng ở Cảnh Nhân cung, nô tỳ quan sát một lúc, vị kia nhìn khí sắc tốt lên không ít, không hề bị ảnh hưởng chút nào." Uyển Y nghĩ đến Hoàng thượng, không hổ là người mà nương nương nhà nàng để ý.
 
"Ngươi cho là nàng ngốc sao?" Đức phi giương mắt liếc Uyển Y một cái: "Lời đồn đại trong cung này càng truyền đi thì càng khó nghe, càng bất lợi cho nàng, nàng sẽ càng dễ thoát khỏi Dương thị. E là lần tính toán này của Dương thị đã thất bại, Thẩm thị sẽ không nuôi dưỡng con của người khác."
 
"Nương nương, vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
 
"Không làm gì cả," ánh mắt Đức phi lạnh như băng: "Không phải nàng ta hối hận sao? Vậy thì để tùy nàng ta, dù sao Hoàng thượng cũng không có tâm tư kia, bổn cung giành giật thì có lợi ích gì, đến cuối cùng không phải cũng là công dã tràng ư? Nếu như vậy, còn không bằng không tranh giành, tùy nàng ta vậy."
 
"Nương nương thật sự quyết định rồi sao?" Uyển Y nhìn dáng vẻ nản lòng thoái chí của chủ tử, trong lòng vô cùng xót xa, đến lúc nào Hoàng thượng mới buông tha cho nương nương của các nàng đây.
 
"Quyết định như vậy, cả đời này, bổn cung đã chú định là sẽ bơ vơ không nơi nương tựa." Đức phi nỉ non: "Cứ coi như là cho hài nhi của ta một công đạo đi, không cho bất cứ kẻ nào chiến được vị trí của nó."
 
"Nương nương..."
 
"Đi xuống đi, bổn cung muốn ngồi một mình."
 
"Vâng."
 
Trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế nghe Tiểu Lộ Tử báo lại, hôm nay Dương Uyển nghi lại đến cung Chiêu Dương, có điểu cũng giống như mấy ngày trước, đều bị chặn bên ngoài cửa cung.
 
"Đúng là chưa từ bỏ ý định," Cảnh đế cười nói: "Ý của trẫm không rõ ràng như vậy sao? Trẫm muốn nàng ta tự mình bò lên trên, chứ không phải là tính kế một số người không liên quan." Hơn nữa hắn thăng phân vị cho nàng ta, để nàng ta dời cung đều chỉ là cảnh tỉnh Đức phi một chút.
 
Lộ công công nghe vậy, thật sự muốn oán hận một câu, còn không phải là do chính Hoàng thượng người nuôi ra dã tâm của người ta sao.
 
"Gần đây Cảnh Nhân cung đang làm gì?" Cảnh đế đột nhiên hỏi: "Không có dự định hỏi han lời đồn trong cung sao?"
 
"Bẩm Hoàng thượng, gần đây Hoàng hậu nương nương đang bận rộn lễ sinh thần vạn thọ của người, chắc là nhất thời không rảnh tay được." Lộ công công cũng thành thật trả lời, dù sao trước mắt còn có chuyện gì quan trọng hơi lễ vạn thọ của Hoàng thượng chứ?
 
"Không phải trẫm đã nói tất cả đều giản lược sao?" Phương Bắc không ổn định, Cảnh đế cũng không muốn làm sinh thần lớn ngay lúc này.
 
"Có giản lược nữa cũng không thể quá đơn giản, nên có thì phải có."
 
"Biết rồi."

 


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất