Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 51


"Nương nương nói đúng," Dung ma ma cau mày: "Lệ Phi rất ngông cuồng, từ sau khi nàng ta có thai, ngay cả thỉnh an cũng không đến."
 
Hoàng hậu khẽ cười một tiếng, cũng không để bụng: "Có lẽ nàng ta cảm thấy bổn cung không xứng, nếu nàng ta không muốn đến thỉnh an, vậy bổn cung cũng không bắt buộc. Lát nữa ngươi đến Thúy Vi cung truyền lời, nói bổn cung thương cảm nàng ta mang long tự khổ cực, tạm thời miễn thỉnh an cho nàng ta."
 
"Vậy còn chỗ Chiêu Dương cung và Liên Nguyệt các thì sao ạ?" Dung ma ma đặc biệt hỏi một câu.

 
"Cũng giống vậy, không thể nặng bên này nhẹ bên kia được," Hoàng hậu càng nói càng cảm thấy không có hứng thú, bèn xua tay ý bảo Dung ma ma đi.
 
Sau khi Dung ma ma lui ra, Hoàng hậu ngồi trên tháp, thở một hơi thật sâu, hai mắt vô thần nhìn phía trước, cuộc sống thế này rốt cuộc đến khi nào mới kết thúc?
 
Chính điện cung Lưu Vân, lúc này Lục Chiêu nghi đã nghe đại cung nữ Thanh Y báo lại chuyện của cung Chiêu Dương.
 
"Nói như vậy thì từ hôm nay, Chiêu Dương cung đã có chủ, còn là một chủ nhân lóc nhóc ư?” Lục Chiêu nghi nằm trên ghế quý phi, nhỏ giọng chậm rãi hỏi.
 
"Vâng ạ," Thanh Y hơi gật đầu.
 
Lục Chiêu nghi không còn nằm nữa: "Thẩm thị đúng là có phúc khí, mới vào cung một năm đã bò đến phân vị từ nhị phẩm, hiện giờ không chỉ Chiêu Dương cung là của nàng, còn có long chủng, sao chuyện tốt đều dính vào nàng hết vậy?"
 
"Hi Tu nghi trẻ tuổi khỏe mạnh, lại được thịnh sủng, mang long chủng cũng là chuyện hợp tình hợp lý," từ nhỏ Thanh Y đã theo Lục Chiêu nghi, tiến cung nhiều năm như vậy, đầu óc cũng không thiếu: "Có điều, nàng lộ ra chuyện có thai vào lúc này, chỉ sợ trong lòng vị ở Thúy Vi cung kia sẽ không thoải mái."
 

"Đương nhiên nàng ta không thoải mái rồi, tuy Hoàng thượng hứa cho nàng ta phân vị Quý phi, nhưng muốn vậy nàng ta phải sinh Hoàng tự mới được," mắt Lục Chiêu nghi đầy khinh bỉ: "Vừa mới mang thai đã yếu ớt thành cái dáng vẻ kia, ai biết đứa bé đó là phúc hay họa với nàng ta?"
 
"Nương nương nói phải ạ," Thanh Y cười hờ hững, tiến lên rót một chung trà cho Lục Chiêu nghi, sau đó lui về chỗ của mình.
 
Lục Chiêu nghi bưng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Nhưng vị ở Chiêu Dương cung kia có thể khó mà nói được, nếu như nàng có mệnh đó, sinh một Công chúa còn dễ bàn, nếu như sinh một Hoàng tử, e là trong cung thật sự có sắp cho biến đổi lớn."
 
"Nương nương nói rất đúng ạ," lần này Thanh Y không hề cười, sắc mặt trầm xuống: "Nếu như Hi Tu nghi sinh một Hoàng tử, chỉ e trong Tứ phi sẽ có một chỗ của nàng. Đến lúc đó, phi tần địa vị cao trong cung cũng chỉ có nàng và Thục phi là có Hoàng tử dưới gối."
 
"Thục phi thì tính là gì, Đại Hoàng tử gọi nàng một tiếng mẫu phi, thật đúng là cho rằng Đại Hoàng tử là do nàng sinh sao, Hứa Quý nghi còn sống đấy, nếu Hoàng thượng vui vẻ tấn thêm phân vị cho nàng ta, Đại Hoàng tử vẫn phải về bên người mẹ đẻ. Đến cuối cùng, Thục phi cũng chỉ là dùng giỏ tre múc nước công dã tràng mà thôi," Lục Chiêu nghi đứng lên, nhìn ra bên ngoài điện: "Nhưng vị ở Chiêu Dương cung kia lại khác. Dạo gần đây, hình như người ở thiên điện không ra ngoài đi lại à?"
 
"Thưa nương nương, hiện tại Phùng Tần chép kinh Phật cả ngày, căn bản là không có thời gian để ra ngoài," có đôi khi Thanh Y cũng nhìn không thấu vị ở thiên điện kia, tuổi còn trẻ nhưng không biết chạy vạy cho mình. Bây giờ Hi Tu nghi có tin vui, không thể thị tẩm, nàng là tỷ muội tốt của Hi Tu nghi, lúc này không phải nên chạy tới Chiêu Dương cung nhiều hơn một chút mới đúng sao?
 
"Nàng đúng là tĩnh tâm," Lục Chiêu nghi mỉm cười: "Để tùy nàng đi, bổn cung vẫn không tin, người vào cung còn có thể tin Phật."
 
Trong thiên điện, Phùng Yên Nhiên đang ở trong phòng chép kinh Phật, Tịch Vân tiến vào thưa lại: "Tiểu chủ, nô tỳ đã hỏi thăm rõ, tin tức bên ngoài lan truyền đúng là thật."
 
Phùng Yên Nhiên nghe vậy, đặt bút lông trong tay xuống: "Hi Tu nghi là người có phúc khí."
 
"Ngày mai rồi đi, hôm nay chắc là trong cung tỷ ấy cũng không được rảnh rỗi," Phùng Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn Tịch Vân, mỉm cười nói: "Ta biết ngươi suy nghĩ gì, lòng ta cũng rất rõ. Nhưng cuộc sống là của chính mình, vẫn nên tự dựa vào bản thân ta."
 
"Tiểu chủ có thể nghĩ như vậy cũng tốt," Tịch Vân nhìn chủ tử càng ngày càng vô dục vô cầu, trong lòng có chút chua xót, đây đều là bị cuộc sống trong cung bức ép: "Nô tỳ nghe nói gần đây Tiền Uyển nghi tương đối không tốt."
 
"Đó là do nàng ta gieo nhân, trên mặt Phùng Yên Nhiên không có chút khác thường nào, vẫn bình bình thản thản: "Nàng ta mưu cầu quá nhiều, lại không có khả năng đó, đến cuối cùng chỉ có thể là công dã tràng."

 
"Vậy tiểu chủ thì sao?" Tịch Vân hỏi ra điều vẫn luôn muốn hỏi: "Tiểu chủ có muốn cầu mong điều gì không?"
 
Phùng Yên Nhiên suy nghĩ một lúc, nhìn Tịch Vân nói: "Một chút an lòng."
 
...
 
Trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế nhìn danh sách cung phi do Tiểu Lộ Tử trình lên: "Hoàng hậu là chủ lục cung, vậy ở lại trong cung. Đức phi đi theo thôi, còn có Diệp Tu nghi, Mộc Đức nghi, Chu Đức dung, Diêu Uyển dung và Phùng Tần," Cảnh đế lấy bút son vẽ mấy vòng trên danh sách: "Mấy người này đi, mấy ngày trẫm không có trong cung, ngươi cho người bên dưới trông chừng, phát hiện ai không an phận thì tống cổ, nếu không sạch sẽ thì làm như lúc trước."
 
"Vâng," Lộ công công biết mục đích hành trình đi núi Đông Minh lần này của Hoàng thượng, trong lòng thay những phi tần kia lau mồ hôi, hi vọng các nàng còn sống để về, dù sao hậu cung ít người thì sẽ không náo nhiệt.
 
"Ngoài ra bảo Thẩm Triết Húc theo hầu," Cảnh đế nhớ vị Trạng nguyên này của hắn có võ công không kém gì Sở DIễn.
 
Lộ công công nghe xong rốt cuộc cũng yên tâm một chút: "Hoàng thượng anh minh," đừng nhìn Thẩm Triết Húc kia hào hoa phong nhã, võ công của hắn ngay cả Sở Diễn cũng không phải là đối thủ. Đây không phải là lời nói dối, hai người bọn họ đã từng giao thủ rồi. Phải biết rằng từ khi Lộ công công biết Sở Diễn thua thì vẫn vui vẻ đến tận hôm nay.
 
Dù sao Thẩm Triết Húc cũng xuất thân từ Thẩm gia, sự tôi luyện của Thẩm gia đối với nam nhi, ngay cả Cảnh đế có đôi khi phải bội phục. Thật ra trong lòng hắn vẫn luôn ngầm hy vọng cô gái nhỏ kia có thể sinh cho hắn một Hoàng tử, đến lúc đó hắn sẽ ném thằng nhóc đó đến Thẩm gia.
 
Mà lúc này trong cung Chiêu Dương, Thẩm Ngọc Quân không biết làm sao, sau lưng chợt lạnh, rùng mình một cái.
 
"Nương nương sao vậy, khó chịu ở đâu ạ?" Từ khi Trúc Vũ biết chủ tử mình có tin vui thì luôn nhìn chằm chằm không nháy mắt, rất sợ xảy ra sơ xuất gì.
 
Thẩm Ngọc Quân buông sữa bò trong tay xuống: "Không khó chịu gì, chỉ rùng mình thôi, không cần khẩn trương như vậy." Nàng nhìn vẻ mặt lo lắng của Trúc Vũ, bất lực nở nụ cười: "Bây giờ mới hơn một tháng, ngươi đã nhìn kỹ như thế, vậy tám, chín tháng còn lại, ngươi còn muốn sống không."
 
"Ba tháng đầu là bất ổn nhất," Trúc Vũ phun lời vừa mới nói ra, vội vàng hướng xuống đất: "Phi phi phi," vòn tự vỗ mình hai bạt tai: "Tiểu chủ tử của chúng ta ổn định nhất."
 
Thẩm Ngọc Quân lắc đầu, từ bỏ chuyện khai thông Trúc Vũ, đó là một đầu gỗ đặc, không cứu được.
 
"Nương nương, đồ đạc của chúng a đã thu dọn xong," Thu Cúc tiến đến phúc lễ báo lại: "Trúc Vân tỷ tỷ đã dẫn người di dời."
 
"Cũng không cần gấp như vậy, bảo bọn họ từ từ thôi, dù sao cũng ở trong một cung," Thẩm Ngọc Quân nói: "Lát nữa người và Trúc Vân chi chút bạc, mấy ngày tới thêm đồ ăn cho bọn họ."
 
"Vâng," Thu Cúc lại hỏi: "Nương nương có muốn ăn gì không ạ?"
 
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy, cười nói: "Bổn cung cũng không biết có phải là vì đang có thai hay không, khẩu vị thay đổi, ngươi xem Ngự Thiện phòng có cá không, bổn cung muốn ăn cá."
 
"Chắc chắn là có," Thu Cúc nghĩ, không có nàng cũng phải làm cho nương nương nhà nàng.
 
Vừa đến tháng tư, Cảnh đế đột nhiên nói muốn đi núi Đông Minh để săn thú mùa xuân, ngày đi cũng định vào mùng tám tháng tư, nhưng cung phi đi theo vẫn chưa quyết định. Trong lúc nhất thời hậu cung lập tức trở nên náo nhiệt.
 
Từ sau khi Lệ Phi và Thẩm Ngọc Quân có thai, một số phi tần trẻ tuổi trong hậu cung bắt đầu không chịu nổi, dù sao cung phi có thai thì không thể thị tẩm, vậy cơ hội của các nàng đã tới rồi. Vốn còn đang nghĩ phải làm thế nào để thu hút sự chú ý của Hoàng thượng, không ngờ cuộc săn thú này lại đến.
 
Khi Thẩm Ngọc Quân nghe nói chuyện săn thú mùa xuân thì trong lòng thầm cảm thấy thật may mắn, may mà nàng có tin vui, bằng không nếu phải đi theo, cũng không biết gặp bao nhiêu phiền phức. Hoàng thượng đi săn, văn võ bá quan phải đi theo, hơn nữa còn có một số nữ quyến, Thẩm Ngọc Quân nghĩ đã thấy đau đầu.
 
"Nương nương, Tiêu Tần tới," Tiểu Đặng Tử ở ngoài phòng bẩm báo.

 
"Tiêu Nhụy Ni?" Thẩm Ngọc Quân hơi nhướng mày: "Sao nàng lại tới? Mời vào đi."
 
"Vâng."
 
Tiêu Tần suy nghĩ rất lâu, vẫn phải tới cung Chiêu Dương. Lúc vào đại điện, nàng bước nhanh lên phía trước để hành lễ: "Tiêu Tần của Duyên Hi cung thỉnh an Hi Tu nghi nương nương, nương nương cát tường!"
 
"Đứng lên đi," Thẩm Ngọc Quân nhìn Tiêu Tần ở trước mắt, cũng đã lâu không gặp không gặp nàng, Thẩm Ngọc Quân quay đầu phân phó Thu Cúc dời ghế thêu tới: "Ngồi đi."
 
"Tạ ơn nương nương," lúc này Tiêu Tần mới ngẩng đầu lên quan sát Thẩm Ngọc Quân ngồi trên ghế chủ vị, không ngờ một thời gian không gặp, nàng đã trở thành nương nương: "Hôm nay tần thiếp tùy tiện đến quấy rầy, mong nương nương đừng trách tội."
 
"Muội có thể đến chỗ bổn cung ngồi một lát, bổn cung rất vui," Thẩm Ngọc Quân khẽ cười, mặc dù nàng không biết hôm nay vì sao Tiêu Nhụy Ni lại đến đây, nhưng bây giờ nàng đã có thể tự tin nói không.
 
Có đôi lúc Tiêu Tần cảm thấy thật buồn cười, nàng tự nhận trong hậu cung này dung mạo của nàng là số một số hai, thế nhưng đương kim Hoàng thượng lại không phải là nam nhân chỉ nhìn vào tướng mạo. Tiến cung một năm, số lần nàng nhìn thấy Hoàng thượng cũng chỉ có vài lần. Hôm nay nàng đến đây, thật ra cũng không nghĩ gì, chỉ là muốn đến nhìn thôi: "Hôm nay tần thiếp đến để chúc mừng nương nương, chúc nương nương sớm có tin vui quý tử."
 
Thẩm Ngọc Quân dịu dàng cười: "Cám ơn, muội đừng đứng nữa, ngồi đi," thấy Tiêu Tần ngồi xuống mới lên tiếng tiếp: "Thật ra nam hay nữ, bổn cung cũng không ngại, bổn cung chỉ hi vọng có thể bình an sinh hạ đứa bé là được rồi." Lời Thẩm Ngọc Quân nói chính là lời thật lòng, nếu đã có, nàng sẽ không suy nghĩ về nó, chỉ cần đứa bé có thể bình an khỏe mạnh, nàng cũng đã cảm thấy mỹ mãn.
 
"Nương nương nghĩ như vậy thật đúng," Tiêu Tần thật sự ước ao được như Thẩm Ngọc Quân, nhưng có một số thứ không thể ước ao được.
 
Hai người cứ như vậy mà nói chuyện phiếm, sau khi Tiêu Tần đi, Thẩm Ngọc Quân cảm thấy có lẽ Tiêu Tần thật sự là chỉ đến thăm nàng.
 
...
Cung Cảnh Nhân, Hoàng hậu ngồi trên tháp, chống một tay trên bàn nâng má, thấy Dung ma ma đi vào bèn hỏi: "Hôm nay là nhóm thứ mấy rồi?"
 
Sắc mặt của Dung ma ma cũng không được tốt lắm: "Nhóm thứ tư ạ."
 
"Ôi... Ầm ĩ thế này, không có lúc nào được thanh tịnh," Hoàng hậu thôi nâng má: "Tới chỗ bổn cung thì có ích lợi gì, bổn cung cũng không biết Hoàng thượng muốn mang theo ai đi." Nói xong bưng chung trà lên, mở nắp ra nhẹ nhàng thổi thổi rồi uống vài ngụm.
 
"Nương nương không cần để ý tới các nàng," Dung ma ma thật sự muốn về rửa lỗ tai: "Nhìn dáng vẻ không dằn nổi của bọn họ, nô tỳ thật sự cảm thấy nực cười, thường ngày không thấy bọn họ cần cụ như thế, hôm nay có việc thì một đám chạy tới Cảnh Nhân cung."
 
"Bổn cung có muốn để ý cũng vô dụng," Hoàng hậu buông chung trà xuống, tự giễu: "Bổn cung đưa ra chủ kiến với Hoàng thượng, có điều cũng không thể trách các nàng động tâm. Lần này Lệ Phi và Hi Tu nghi đều có thai, chắc chắn là không thể đi, tâm tư họ nhộn nhạo cũng rất bình thường."
 
...
 
Điện Càn Nguyên, Cảnh đế nghe được tình hình của hậu cung thì cho Tiểu Lộ Tử cầm danh sách tới, lại vòng thêm một cái: "Nàng không có động tác gì, trẫm cũng sắp quên nàng, với tướng mạo đó của nàng, đúng là một bia ngắm tốt."
 
"Hoàng thượng nói phải ạ," Lộ công công nhìn cái tên bị Hoàng thượng thêm vào, trong lòng tiếc hận một hồi, ai bảo nàng không có việc gì lại chạy đến cung Chiêu Dương.
 
"Lần này phủ Trấn Quốc công và phủ Tây Ninh bá đều có người đi theo, người phái người giám sát chặt chẽ Mộc Đức nghi và Chu Đức dung, nếu các nàng có động tác khác thường, nhân cơ hội giải quyết đi," Cảnh đế cũng không tin cái gọi là chân tình của Mộc Vận Chỉ, nếu thật sự một lòng một dạ với hắn, vậy lúc hắn thanh lý Tôn gia, phủ Trấn Quốc công sẽ không lui nhanh đến vậy. Muốn học Thẩm gia, lại không có được sự quả quyết của Thẩm Lâm, vậy thì đừng trách hắn lòng dạ độc ác.
 
"Vâng," nét mặt Lộ công công trở nên nghiêm túc, Trấn Quốc công và Tây Ninh bá đúng là cùng một giuộc. Phủ Trấn Quốc công muốn học theo Tề Dương hầu môn trước đây, nhưng không thể buông bỏ nộp binh quyền, phủ Tây Ninh bá muốn thay thế phủ Tề Dương hầu trước đây lại không có năng lực kia. Năm đó mặc dù tiên đế tước đi tước vị của phủ Tề Dương hầu, nhưng có một thứ khác tiên đế không thu lại, trừ phi phủ Tề Dương hầu mưu nghịch. Chính vì như vậy, nhiều năm trôi qua, vẫn còn có nhiều người kiêng kị Thẩm gia như vậy.

 
Cũng không để các phi tần hậu cung chờ lâu, ngày hôm sau điện Càn Nguyên công bố danh sách hậu phi đi theo. Người có thể đi đương nhiên là vui mừng, người không thể đi cũng không dám làm bậy, chỉ có thể nén lửa giận.
 
Tất cả đã sắp xếp xong, hôm nay Cảnh đế không phải bận rộn như trước nữa. Vừa qua khỏi giờ thân, chính sự đã được xử lý xong, hắn chắp tay sau lưng đi đế cung Chiêu Dương.
 
Vừa đúng lúc Thẩm Ngọc Quân đang đi dạo trong vườn, nhìn thấy Hoàng thượng tới thì trên mặt lập tức nở nụ cười, vội vàng tiến lên hành lễ: "Hoàng thượng..."
 
Cảnh đế không đợi nàng hành lễ xong đã đưa tay ra kéo nàng lên: "Không cần đa lễ như vậy."
 
Sau khi đứng dậy Thẩm Ngọc Quân liền bám vào cánh tay của Hoàng thượng, kéo hắn đi dạo cùng nàng: "Hôm nay sao Hoàng thượng đến sớm vậy, chuyện săn thú xuân đều đã chuẩn bị ổn thỏa rồi ư?" Nói xong nàng còn ngẩng đầu lên nhìn Hoàng thượng.
 
"Việc hôm nay không nhiều lắm, sáng sớm chuyện săn thú cũng đã chuẩn bị xong," Cảnh đế hơi cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ đang ngẩng lên của nàng: "Lần này ca ca của nàng sẽ đi theo."
 
Điều này ngược lại không ngoài dự tính của Thẩm Ngọc Quân, dù sao tam ca của nàng cũng là tân khoa Trạng nguyên, sức nóng vẫn còn chưa hết: "Vậy tam ca của thần thiếp cần phải bộc lộ tài năng rồi."
 
"Có lòng tin với tam ca nàng như vậy à," ngược lại Cảnh đế nghĩ lần này Thẩm Triết Húc sẽ không săn được thứ gì, nhưng người thì có thể săn được một ít.
 
"Đó là đương nhiên," nét mặt Thẩm Ngọc Quân vô cùng tự tin: "Tài bắn cung của tam ca thần thiếp khá tốt, nói là bách phát bách trúng cũng không quá."
 
Cảnh đế tin điều này, dù sao hắn cũng đã từng thấy: "Gần đây nàng khỏe không?"
 
Thẩm Ngọc Quân hơi khó hiểu, nàng rất khỏe, sao Hoàng thượng lại đột nhiên hỏi như vậy: "Khỏe ạ, thần thiếp rất khỏe."
 
Cảnh đế thấy vẻ mặt nghi hoặc của nàng, biết là nàng chưa phản ứng kịp là hắn đang hỏi gì: "Trẫm hỏi là từ sau khi có thai, nàng có khó chịu chỗ nào không?" Nói xong thì không nhịn được mà cười, sao lại có cảm giác từ sau khi có con, nàng trở nên ngu ngốc nhỉ?
 
Thẩm Ngọc Quân nghe xong, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên nụ cười ấm áp: "Thần thiếp rất ổn, chủ là khẩu vị có chút thay đổi, lúc nào cũng muốn ăn cá."
 
"Đây không phải là giống nàng sao, đều thích ăn mà?" Cảnh đế nghe nàng nói vậy không khỏi trêu ghẹo một câu.
 
Thẩm Ngọc Quân không vui: "Thần thiếp tham ăn lúc nào chứ, bây giờ thần thiếp muốn ăn cái gì thì chắc chắn không phải là thần thiếp muốn ăn, đều là đứa nhóc trong bụng muốn ăn."
 
Cảnh đế có chút đồng tình với bảo bối trong bụng của nàng, chưa sinh ra đã bắt đầu vác nồi thay mẫu thân nó rồi: "Có thể, nhưng sao trẫm nhớ là nàng vẫn luôn thích ăn cá nhỉ?"
 
"Hoàng thượng..." Thẩm Ngọc Quân cảm thấy Hoàng thượng là cố ý, nhưng bây giờ nàng cũng không muốn so đo với hắn: "Thần thiếp đói bụng, chúng ta quay về dùng bữa tối đi."
 
"Ha ha..." Cảnh đế nghe vậy thì cười lớn.
 
Sau khi hai người dùng xong bữa tối, Cảnh đế ngồi trên tháp, dựa vào gối mềm, vẫy tay ý bảo Thẩm Ngọc Quân qua đó: "Trẫm thấy khẩu vị của nàng không tệ lắm, tinh thần cũng tốt, vậy trẫm an tâm rồi."
 
"Vâng ạ, đứa bé rất ngoan, không hề quậy thần thiếp," Thẩm Ngọc Quân cũng ngồi lên tháp, dựa vào khuỷu tay Cảnh đế.
 
"Lần săn thú xuân này trẫm phải đi sáu ngày, bây giờ tạm thời nàng cũng không cần đi thỉnh an Hoàng hậu, không có việc gì thì cứ chờ ở Chiêu Dương cung," Cảnh đế cúi đầu nhìn Thẩm Ngọc Quân, nói chuyện với nàng: "Trong cung của nàng cũng có phòng bếp nhỏ, muốn ăn cái gì thì tự làm trong cung mình đi."
 
"Thần thiếp biết rồi," nhắc tới phòng bếp nhỏ, Thẩm Ngọc Quân vẫn có chút vui vẻ, mặc dù trước đây phân vị nàng không đủ, nhưng cũng có thể ở trong cung của mình làm chút thức ăn, có điều thức ăn có thể làm lúc đó chỉ có mấy món kia, bây giờ mở phòng bếp nhỏ, vậy càng tiện hơn.
 
Cảnh đế đưa tay sờ cái bụng bằng phẳng của Thẩm Ngọc Quân: "Tự mình chú ý nhiều hơn một chút."
 
Thẩm Ngọc Quân nắm lấy bàn tay to lớn của Cảnh đế: "Thần thiếp biết, Hoàng thượng cũng phải chú ý tới thân thể nhiều hơn."
 
Đêm nay Cảnh đế ôm Thẩm Ngọc Quân ngủ cả đêm. Hai người đều ngủ rất ngon, nhưng có người không ngủ được.
 

Trong cung Thúy Vi, Lệ Phi biết Hoàng thượng đến cung Chiêu Dương thì cả người đều không khỏe: "Ngươi nói cái gì, đến bây giờ Hoàng thượng còn chưa ra khỏi Chiêu Dương cung sao?"
 
Thường ma ma vội bước lên trước trấn an: "Mấy ngày nay Chiêu Dương cung có hơi đắc ý, nhưng bây giờ nương nương không thể tức giận, thân thể của nương nương rất yếu." Tuy rằng không ngừng dùng thuốc tẩm bổ mỗi ngày, nhưng thân thể Lệ Phi càng ngày càng yếu ớt. Hiện giờ Thường ma ma chỉ sợ Lệ Phi tức giận.
 
Lệ Phi thở hồng hộc: "Người ở Chiêu Dương cung kia thân thể khỏe mạnh, có gì mà phải đi thăm, Hoàng thượng đây là đánh vào mặt bổn cung, đánh đến nghiện sao?"
 
Thường ma ma đỡ Lệ Phi ngồi vào tháp: "Nương nương, thứ chúng ta tranh không phải trong chốc lát này, chúng ta tranh là lâu dài. Người nói bây giờ người tức giận, nếu như có mệnh hệ gì, vậy chúng ta không phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ ư."
 
Lệ Phi cũng bình ổn lại một chút: "Ma ma, không phải bổn cung cáu giận, chỉ là trong lòng bổn cung thấy bất an."
 
"Nô tỳ biết nương nương đang nghĩ gì, nhưng mà nếu đã làm như vậy, thì chúng ta nên đặt tâm tư vào trong bụng người, đừng nghĩ quá nhiều," sao Thường ma ma lại không lo lắng, nhưng trừ khi Lệ Phi buông bỏ, không tranh giành nữa, nếu không tháng ngày lo âu của bọn họ sau này còn nhiều hơn nữa.
 
Lệ Phi đưa tay vuốt ve bụng mình: "Nếu như con là thật thì tốt biết bao, nếu như con là thật, bổn cung dù có liều mạng cũng sẽ bảo vệ con," mói một hồi, Lệ Phi rơi nước mắt: "Đáng tiếc, đời này bổn cung không thể làm mẫu thân được."
 
Mắt Thường ma ma cũng đã ươn ướt: "Nương nương, người sẽ có con." Năm đó nương nương nhà bà bởi vì ghen ghét Đức phi có thai nên mới ra tay hại Đức phi và đứa bé trong bụng nàng ta.
 
"Ma ma, người biết không?" Lệ Phi cúi đầu, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Gần đây ta mới cảm nhận được cảm giác nghĩa vô phản cố [1] của Đức phi năm đó. Một người làm mẫu thân, vì con của mình, đúng là ngay cả mạng của mình cũng có thể không cần. Nhưng là đời này của ta chắc là sẽ không có đứa con của riêng mình."
 
[1] Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước.
 
"Nương nương, chuyện này không thể trách người."
 
"Đương nhiên không thể trách bổn cung," Lệ Phi ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước: "Trách ông trời, đã quên mất bổn cung."
 
"Nương nương," Thường ma ma khẽ thở dài một hơi, nói sang chuyện khác: "Dương thị kia lại không an phận rồi."
 
"Nàng ta từng an phận sao?" Lệ Phi quay đầu lại nhìn Thường ma ma: "Mơ mộng hão huyền của nàng ta e là chỉ có bản thân nàng ta cảm thấy có thể thực hiện được. Đáng tiếc, quá ngu xuẩn." Nói đến đây Lệ Phi với gương mặt còn vương nước mắt không nhịn được mà cười nhạo một tiếng: "Trong cung này nếu nói đến ngu xuẩn, Liễu thị ở Huyên Nhược các được xem là một, Tiền thị ở thiên điện Trọng Hoa cung, nàng ta cũng xem như là một người nữa."
 
"Đúng ạ, đều có hài tử..."
 
"Các nàng căn bản là không xứng để có con," Thường ma ma còn chưa nói xong đã bị Lệ Phi cắt ngang: "Đôi lúc bổn cung nghĩ không ra, ngay cả súc sinh Liễu thị không là gì kia cũng có thể có con, tại sao bổn cung lại không thể có." Trong mắt Lệ Phi chứa nỗi hận: "Nếu bổn cung có thể có con, bổn cung chắc chắn là một mẫu thân tốt, ta sẽ lấy tất cả mọi thứ của ta cho nó."
 
Tạm thời không nói đến Lệ Phi đang oán giận, trong cung Trọng Hoa, Đức phi có chút đứng ngồi không yên.
 
"Nương nương," Uyển Y bước nhanh vào trong điện.
 
"Thế nào," Đức phi nghe tiếng thì lập tức đứng lên.
 
"Tin tức đã được truyền vào," sắc mặt Uyển Y có chút khó coi: "Hoài Nam vương."
 
Đức phi vừa nghe ba chữ này thì cứng người, hai tay vô thức nắm chặt lại, qua một lúc lâu mới lên tiếng: "Uyển Y, lần này ngươi không nên đi, để Uyển Hà đi cùng bổn cung."
 
"Nương nương, hãy để nô tỳ phụng bồi người," Uyển Y đã quỳ xuống đất, sắt mặt không vui không buồn: "Từ nhỏ nô tỳ đã đi theo nương nương, nương nương đến đâu, nô tỳ sẽ theo tới đó."
 
"Không, ngươi ở lại," Đức phi cắn môi: "Gần đây bổn cung vẫn luôn mơ thấy con của bổn cung, ngươi nói có phải nó muốn bổn cung đi theo nó không?"
 
"Nương nương," Uyển Y rốt cuộc đã khóc.
 
"Núi Đông Minh là nơi rất đẹp, non xanh nước biết, bổn cung thích," Đức phi đứng lên, đi tới bên cạnh Uyển Y: "Lần này nếu như bổn cung không thể trở về, ngươi cũng đã đến tuổi rồi, rời khỏi cung đi."

 


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất