Nhà Thiết Kế Game Quái Đàm (Dịch)

Chương 49: Phobia

Đi qua phòng khách, Cao Mệnh đi tới căn phòng sạch sẽ duy nhất, hình như là phòng ngủ của trẻ con.

Căn phòng nhỏ được trang bị một cái bàn, một tủ quần áo và một chiếc giường đơn, thú vị là lúc này chưa phải vào cả mùa thu nhưng trên giường lại có chăn bông mùa đông dày các loại.

Những chiếc chăn bao quanh giường giống như bức tường thành trong tâm trí trẻ thơ.

Mở tủ ra, trên đó treo mấy bộ quần áo trẻ em, dưới tủ có mấy tờ báo, còn có đèn pin và hộp bút màu.

Khoảng trống dưới tủ gần như có thể giấu được một đứa trẻ, khi đứa trẻ trong căn hộ 405 cảm thấy sợ hãi, nó có thể đã chọn cách trốn vào tủ và vẽ tranh. Cao Mệnh cúi xuống nói: “Môi trường khép kín có thể mang lại cho trẻ em cảm giác an toàn, như được trở lại trong bụng mẹ”.

Cao Mệnh vừa mới cầm hộp bút chì di chuyển một chút thì một cánh tay làm bằng vải đột nhiên ấn hộp bút xuống.

Bạch Kiều và những người mới bên cạnh đều căng thẳng, Cao Mệnh lại không có phản ứng gì, hắn tiếp tục rút hộp bút và cánh tay ra.

"Thật là một búp bê xấu tính."

Ẩn sâu trong tủ là một con búp bê được làm thủ công, gần như không có hình dáng con người, trên thân đầy những vết khâu và nhuộm đủ loại thuốc màu.

"Hàng xóm không nhìn thấy cặp vợ chồng đưa đứa trẻ đi, cảnh sát cũng không tìm thấy đứa trẻ ở tầng 4. Cô nói xem, có khi nào đứa trẻ đã biến thành con búp bê này không?" Cao Mệnh khóa cổ con rối và trói hai tay nó lại với nhau.

"Bây giờ không phải lúc kể chuyện ma quỷ." Bạch Kiều khẽ cau mày, Cao Mệnh chưa từng được cục điều tra đào tạo, căn bản đều không tuân theo quy tắc.

Ngón tay hắn ấn vào từng tấc da của búp bê, Cao Mệnh không cảm thấy bên trong đó ẩn chứa điều gì kỳ lạ, hắn lại mở hộp bút màu ra, trên nắp hộp có viết một câu xiêu vẹo - Tôi rất muốn giấu nó ở một nơi mà nó sẽ không bị lộ ra, nơi mà không một ai có thể tìm thấy.

"Có vẻ như sự kiện bất thường đã giúp đứa trẻ thực hiện được mong muốn của mình." Cao Mệnh nghĩ đến điều ước sinh nhật trước đây, hắn đột nhiên cảm thấy sự kiện dị thường dường như rất nhiệt tình, nó nắm lấy lỗ hổng trong trái tim mọi người và cố gắng hết sức để lấp đầy nó, nhưng cách thức lại hơi đẫm máu và đáng sợ.

Sau khi hoàn thành tra xét cơ bản căn hộ 405, những người mới đi theo Cao Mệnh lấy thiết bị và thu thập đồ đạc trong nhà, thậm chí còn lấy cả nấm mốc trên tường để kiểm tra.

"Cẩn thận, sự kiện dị thường lần này chúng ta bị cuốn vào có thể không phải sự kiện cấp 1 đâu." Cao Mệnh nhỏ giọng nhắc nhở xong thì ngồi xuống trên giường của đứa trẻ, trầm mặc suy tư.

Hắn đã làm ra một game tìm kiếm đứa trẻ bị lạc, trò chơi tên là "Trốn tìm", bảy con quỷ và một đứa trẻ đang chơi trốn tìm, chỉ cần tìm thấy đứa trẻ thật liền qua cửa. Nhưng trò chơi đó lại không tương ứng với sự kiện dị thường này, trong sự kiện dị thường này, không phải quỷ mang bóng đen đến cho đứa trẻ mà là cha mẹ của nó.

“Mâu thuẫn, ẩu đả thường xuyên nổ ra giữa cha mẹ, đôi khi trút giận lên con cái. Sống trong một gia đình như vậy, con cái chắc chắn sẽ gặp nhiều vấn đề tâm lý.”

Cao Mệnh từng gặp phải chuyện như vậy khi đang tư vấn tâm lý trong nhà tù, một số tội phạm thường bị cha mẹ đối xử thô bạo khi còn nhỏ.

"Trong bầu không khí gia đình như thế này, tính cách của một đứa trẻ sẽ đi đến hai thái cực, hoặc là rất tự ti và hèn nhát; hoặc là cực kỳ cáu kỉnh và cực đoan. Đánh giá từ hiện trường, đứa trẻ ở trong căn hộ 405 chắc chắn thuộc về kiểu thứ nhất."

Ai cũng thích những đứa trẻ ngoan ngoãn nhưng trẻ con ngoan ngoãn cũng chia thành nhiều loại, nếu luôn bị ép phải cư xử ngoan ngoãn thì nội tâm sẽ dần rơi vào một loại méo mó.

Biểu hiện trực tiếp nhất là tính rụt rè, sợ làm việc gì cũng mắc sai lầm, muốn giấu mình vì sợ làm mất lòng người khác.

Nhìn "bức tường chăn bông" bao quanh mép giường, Cao Mệnh cuộn tròn thân thể, cố gắng nằm xuống giường của đứa trẻ.

“Cha mẹ đập phá đồ đạc trong phòng khách, đánh nhau, nói những lời tục tĩu. Con cái không những không được cha mẹ bảo vệ mà còn phải cẩn thận để không trở thành công cụ bị đem ra trút giận”.

"Cảm xúc phổ biến nhất trong tình huống này là sợ hãi."

Cao Mệnh nghĩ đến hình vẽ nguệch ngoạc trên tường hành lang, khi những hình người nhỏ tượng trưng cho cha mẹ bắt đầu cãi nhau, rất nhiều hình người nhỏ màu đỏ sẽ bò ra khỏi đó, chúng sẽ tháo rời các bộ phận trên cơ thể và chạy về phía đứa trẻ.

“Có lẽ những hình người nhỏ màu đỏ đó là một cách để trẻ con bày tỏ nỗi sợ hãi.” Một trò chơi khác dần xuất hiện trong đầu Cao Mệnh, trò chơi đáng ngại đó có tên là “Phobia” (chứng hoảng sợ).

Không có quỷ cụ thể trong đó, cũng không có cảnh tượng quá đẫm máu nhưng trò chơi này thậm chí còn mang tính tàn phá và đe dọa hơn những câu chuyện kinh dị thông thường!

Nội dung của trò chơi rất đơn giản, một ngày nọ, "Phobia" đột nhiên bùng phát và lan rộng khắp thành phố, mọi người đều rơi vào nỗi sợ hãi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất