Lúc này ngoài ruộng không có việc gì, cha Liễu nhất định không đi cùng với Liễu Đông Thanh và Tần Mộc, cũng không biết hai người đang chạy nhạy ở chỗ nào.
Liễu Nha Nhi xuống ruộng tìm cha Liễu lấy chìa khóa, vừa mở cửa nhà ra đã nhìn thấy Liễu Đông Thăng và Tần Mộc ủ rũ mặt xám mày tro.
"Ca, hai người đang làm gì vậy?"
"Ra sau núi đặt bẫy!"
Hóa ra mấy ngày nay, ngày nào hai người cũng chạy lên núi, muốn bẫy một ít thú hoang.
Lúc trước chưởng quầy tửu lầu kia đã nói nếu có đồ gì cứ đưa đến chỗ bọn họ.
Không biết do vận may không tốt, hay là bởi thiên tai liên tục nên thú hoang trên núi ngày càng ít.
Liên tục mấy ngày, đừng nói là gà rừng thỏ hoang mà ngay cả lông gà cũng không nhìn thấy một cái.
Liễu Đông Thanh vốn đang buồn bực, thấy muội muội trở về lại vui vẻ không thổi, vội vàng hỏi: "Nha Nhi, ở nhà bà cô chơi có vui không?"
Liễu Đông Thanh nhìn chằm chằm muội muội, vẻ mặt ngập tràn tò mò.
Hắn lớn như vậy còn chưa từng đi khỏi đất Hoài Dương, cũng không biết bên ngoài Hoài Dương có hình dạng như thế nào.
Liễu Đông Thanh vừa rồi còn đang mất mát lại lập tức hai mắt lấp lánh, hưng phấn nói: "Nha Nhi nói rất đúng! Chờ đến khi ta lớn hơn một chút, ta sẽ vào thành tìm việc làm, đến lúc đó tích cóp đủ tiền, ta sẽ mang nãi nãi và Nha Nhi tới phủ thành chơi.
Nha Nhi đến lúc đó ca ca sẽ mua đồ ăn ngon cho muội."
"Sao có thể, nhất định cũng sẽ đưa cha cùng đi.
Đến lúc đó cả nhà chúng ta cùng đi, đúng rồi, còn thêm cả đại cô nữa.
Khi còn nhỏ đại cô còn mua cho ta rất nhiều kẹo." Liễu Đông Thanh đã bắt đầu khát khao tương lai.
Liễu Nha Nhi nhìn thấu tâm tử của ca ca nhà mình, an ủi nói: "Nhà bà cô cách chỗ chúng ta không tính là quá xa, thuộc phạm vi quản hạt của cùng một phủ thành, đương nhiên sẽ giống nhau.
Nếu đi đến phía Bắc hoặc phía Nam một chút, bất kể là cách nói chuyện hay đồ ăn đều khác biệt hoàn toàn với chúng ta."
"Ca không đưa cha đi cùng sao?"
"À!" Liễu Đông Thanh có chút thất vọng.
Hắn cảm thấy, bên ngoài Hoài Dương tất cả đều là mới lạ.
Nhưng Nha Nhi nói thế giới bên ngoài cũng giống như thôn bọn họ mà thôi.
Trời đã rồi không có mưa, cha Liễu lo lắng cây non vừa ngoi đầu lên đã bị mặt trời thiêu chết, đang tưới nước cho cây non vừa trồng ngoài vườn rau.
Thấy nữ nhi đến lấy chìa khóa, một miếng đất còn chưa kịp tưới xong, cha Liễu đã dọn thùng nước vội vàng trở về.
Liễu Nha Nhi thầm nghĩ, chơi sao? Chơi ở chỗ nào? Tiểu An Thôn còn nghèo hơn cả Tiểu Vương Trang.
Hơn nữa đường cũng không dễ đi, đường đi xóc này gập ghềnh nàng cũng sắp bị xóc cho tan thành mấy mảnh rồi.
Tân Mộc vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Ta... ta cũng giúp Đông Thanh ca cùng nhau tích cóp tiền."
Không thú vị!
"Cũng được, nhà bà cô cũng không khác gì lắm với thôn chúng ta!"
Liễu Đông Thanh nhìn Tần Mộc bên cạnh, lại nói: "Đến lúc đó Tần Mộc cũng cùng đi!"
Bây giờ nương đã về, hắn phải nhanh chóng trở về nhìn một cái.
"Hơn nữa, ở nông thôn có cái gì mà vui? Chờ đến khi có tiền, chúng ta sẽ đến phủ thành chơi.
Nghe nói phủ thành rất náo nhiệt, vật mới lạ gì cũng có."
Tiền thị nhìn dáng vẻ hỏi han ân cần của nhi tử vừa bực mình lại vừa buồn cười, nói: "Còn chưa tới trăm dặm đường, ta còn không thể đi được sao?"
Hắn không chỉ muốn giúp Đông Thanh ca cùng nhau tiết kiệm tiền, hắn cũng muốn mua kẹo cho Nha Nhi ăn, còn phải mua xiêm ý mới cho Tiền nãi nãi và Liễu thúc thúc nữa.
Tuy nói lần này mẫu thân và khuê nữ ra ngoài chẳng qua cũng chỉ bốn ngày, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai người ra khỏi nhà.
Hắn vô cùng lo lắng, mấy ngày nay cũng vì chuyện này mà ngủ không ngon.
Chỉ là sau lần này đến nhà bà cô nàng mới biết không phải thời đại này không có đậu tằm, mà là phạm vị gieo trồng không đủ rộng rãi.
Ngay cả Tiểu An thôn cũng chỉ mới trồng từ năm trước.
Nơi Liễu Nha Nhi đang ở là một thời đại hư cấu, không thấy xuất hiện trong lịch sử.
Lúc trước nàng vẫn luôn tò mò không biết mình đang ở thời đại nào, có trùng với triều đại nào trong lịch sử hay không.
Từ chỗ nơi nào còn chưa có ớt cay mà nói, nàng đoán ít nhất cũng trước thời Tống.
Nói đến đậu tằm, thật ra ngoài trừ một cao đậu tằm người đánh xe cho, Đại Tiền thị cũng cho bọn họ gần hai mươi cân.
Liễu Nha Nhi nhìn thấy vội vàng chuyển đề tài.
Nói đến cũng trùng hợp, xe bò đưa các nàng đi lại cùng thôn với nhà bà cô.
Hơn nữa lão nhân đánh xe kia còn là người rất tốt, lúc đi cho nàng quả mận xanh, khi về còn trả lại đậu tằm.
Sau đó nàng lại thấy Tiểu Vương Trang chưa gieo trồng đậu tằm, còn tưởng mình xuyên đến trước thời Đông Hán.
Tiền thị nói xong chuyện này lại nói đến lão tỷ tỷ của bà và tình hình gần đây của Trần gia, nói một hồi lại vô thức chảy nước mắt.