Chớp mắt một cái đã đến ngày hai mươi sáu, ngoại trừ thợ thủ công đến xây nhà còn có thêm mấy hán tử tới ở Tiểu Vương Trang tới khiêng gạch, đào đất giúp.
Những người tới đây suy nghĩ ngoài ruộng không có việc gì làm, ở nhà cũng rảnh rỗi thấy nhà tú tài công mua gạch xanh có lẽ muốn xây một căn nhà lớn, nên nhóm hán tử muốn tới đây làm giúp một tay.
Nhưng cha Liễu sao có thể để người ta làm không cho mình ngoại trừ cơm trưa còn hứa hẹn trả cho mỗi người một ngày mười tám văn tiền công.
Mấy người hán tử đều từ chối nói đều là hàng xóm gần nhau vốn nên giúp đỡ.
Khiêng mấy viên gạch đỡ mấy gánh đất mà thôi sao còn lấy tiền công gì chứ.
Hơn nữa, xưởng khai thác đá làm một ngày mệt chết mệt sống cũng chỉ có mười lăm văn tiền công.
Liễu tú tài nói một câu lại trả mười tám văn tiền, bọn họ sao có thể không biết xấu họ nhận lấy được.
"Đều nói huynh đệ ruột còn phải tính sổ sách rõ ràng, nhà của ta không phải một hai ngày là có thể xong.
Tính toán cũng phải mười ngày nửa tháng, cho các ngươi một ít hỗ trợ.
Tiền công này các ngươi cứ nhận đi.
Xem như hôm nay các ngươi không tới, chờ hôm nay phá nhà cũ, ta cũng phải đi nhờ các ngươi."
Cha Liễu khuyên bảo một hồi, mấy hán tử trong thôn mới đồng ý nhận tiền công.
Có người đứng đó xem náo nhiệt nghe người tới giúp đỡ không chỉ được ăn cơm còn được nhận tiền công liền sửng sốt.
Sao bọn họ không nghĩ tới chuyện tới đây giúp đỡ cơ chứ lại lãng phí một cơ hội kiếm tiền tốt.
Một ngày mười tám văn, nửa tháng có thể kiếm được 270 văn, đủ sinh hoạt phí cho cả nhà một hai tháng.
Nương Hạ Mai nói xong lại thở dài, trong lòng thầm nghĩ mình không có nhi tử nếu có nhi tử có đập nồi bán sắt thắt chặt lưng quần cũng muốn đưa đi học.
Nếu có thể thi được tú tài thì đúng là không thể tốt hơn, thi không đậu cũng có thể mở lớp làm tiên sinh dạy học trong thôn, cũng không cần ngày ngày cúi mắt xuống đất lưng hướng lên trời còn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Xem ra, có tiền vẫn nên nên đưa mấy đứa trẻ đi học.
Trần bà bà nắm bóp cây cải thìa úa, nói: "Ngươi đó, xem như hết khổ rồi.
Căn nhà bằng gạch này xây xong sẽ không còn sợ mưa gió bão táp gì cả.
Lai khai hoang được mảnh đất sau chân núi to như vậy, cho dù có kẽm cũng thu được mấy gánh lương thực, chỉ cần ông trời mở mắt không gây thiên tai, tó lại sẽ không đói."
Mấy bà tử, tức phụ hái rau tuy tò mò tại sao Liễu gia lại đột nhiên có tiền làm căn nhà lớn như vậy nhưng cũng ngại trực tiếp hỏi ra.
Nhưng trong lòng lần lượt suy đoán một hồi tiền này nhất định là do tú tài công kiếm được.
Dù sao của cải ở Liễu gia như thế nào bọn họ đều biết lại không có người thân cũ, nửa năm nay tú tài công thường xuyên tới huyện thành có lẽ làm gì đó để kiếm tiền.
Người lớn bên này bận rộn xây nhà, mấy người Liễu Nha Nhi cũng không nhàn rỗi, đi theo Tiền thị ra ruộng hái rau.
"Có cái gì mà phải phải xấu hổ? Cũng chỉ thuận tiện mà thôi, dạy một người cũng là dạy, dạy hai người không phải cũng là dạy sao?"
Nhưng lúc này có tiếc nuối cũng vô dụng, cũng chỉ có một căn nhà như thế căn bản không cần nhiều người làm như vậy, chỉ có thể tiếp tục đứng một bên xem náo nhiệt.
Tiền thị nghe xong cười nói: "Cuối năm cũng rảnh rỗi chờ xây nhà xong, nếu đám trẻ nhà ai muốn biết chữ có thể tới học cùng Đông Thanh."
Còn có thêm mấy bà tử tức phụ trong thôn và đại cô Liễu Nha Nhi tới hái cùng.
Cha Liễu muốn xây nhà thuận lợi nên đặc biệt mua pháo hoa, treo lên cây lớn trước cửa nhà.
Sau khi tiếng pháo vang lên ầm ầm, cha Liễu hô to một tiếng, mọi người cùng nhau phá nhà đất cũ đi.
Vợ thôn trưởng cũng tiếp lời: "Ai dám nói không phải chứ? Ta đã thương lượng với người trong nhà, chờ khai xuân năm sau sẽ đưa đại tôn tử lên trấn trên đi học.
Nói ra không sợ các ngươi chê cười, lão nhân kia nhà ta tuy không biết được mấy chữ to nhưng lại vô cùng sùng bái Liễu tú tài.
Cũng nói năm đó nhà nào cũng nghèo không lấy ra nổi nửa phân tiền, bằng không làm thế nào cũng muốn gom tiền để tú tài công tiếp tục thi lên trên."
"Ngươi đó, chính là không có da mặt." Vợ thôn trưởng trêu ghẹo nhưng trong lòng bà ấy cũng thầm vui vẻ.
Tuy đã quyết định sang năm đưa tôn tử đến trường, nhưng đến chỗ tú tài công học một ít chữ đúng là không thể tốt hơn.
"Đúng vậy, người nhà nông chúng ta chỉ mong mưa thuận gió hòa có thể ăn no mặc ấm đã vô cùng hạnh phúc rồi, nhưng cuối cùng vẫn làm không được.
Tuy nói hạt kê năm nay thu hoạch được không xảy ra chuyện gì những vừa nộp thuế xong trong nhà đã không còn lại bao nhiêu.
Khó trách lúc trước thẩm có đập nồi bán sắt cũng muốn để tú tài công đi học, một năm không cần nộp thuế đủ làm sinh hoạt phí cho cả nhà rất lâu."
Tức phụ các bà tử ngồi cùng một chỗ đều không thiếu chuyện để nói, đề tài chuyển cũng rất nhanh.
"Chúng ta sao có thể không biết xấu hổ như vậy được?"
Chu Hồng nghe xong, vui vẻ nói: "Ta da mặt dày đành cảm ơn thẩm trước!"
Một khắc trước còn đang nói chuyện bọn nhỏ đi đọc sách, sau đó lại quay sang hỏi nương Hạ Mai: "Nghe nói thân thể ngoại tổ của Hạ Mai đã tốt hơn, mấy ngày trước ngươi cũng về nhà mẹ đẻ sao không dẫn Hạ Mai về cùng? Cũng đã được nửa năm rồi."