Chương 33
Chẳng lẽ thân thể của mẹ ngoại trừ suy dinh dưỡng còn còn vấn đề gì khác sao?
Lục Trác đang lo lắng mờ mịt thì nhìn thấy cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ phụ trách bước ra.
"Cậu là người nhà bệnh nhân à?"
Lục Trác bước lên: "Tôi là con trai của bà ấy."
"Người bệnh được đưa tới quá trễ, hiện đã vào giai đoạn ung thư phổi thời kỳ cuối..."
Thân hình gầy gò của Lục Trác đung đưa, sắc mặt tái nhợt.
"Người bệnh không còn nhiều thời gian, hai người có thể ở trong khu cách ly bảy mươi hai tiếng, tranh thủ tìm cho bà ấy chút đồ ăn ngon đi, ít nhất ở lúc bệnh nhân vẫn ăn được thì đừng để bà ấy bị đói." Bác sĩ thở dài rời đi, đứng trước tình huống như vậy ông cũng bó tay toàn tập.
"Bác sĩ, ông có nghĩ được cách nào khác không? Nếu là vấn đề tiền bạc thì tôi sẽ nghĩ cách." Chàng trai quật cường chặn đường bác sĩ lại, cậu không chấp nhận kết quả như vậy, chỉ muốn bệnh tình của mẹ tốt lên.
Hai cô gái nhìn ngắm xung quanh, đầu tiên đi về phía phòng bệnh, không lâu sau lại đi ra. Họ tìm kiếm một vòng mới phát hiện cô ta đang ngồi xổm trong góc tường bèn đi tới đó.
Cô là cô gái vừa rồi lái xe, Lục Trác nghe có người gọi cô là Ninh Mông, cậu ấy quay người lại hỏi: "Tại sao cậu lại ngồi xổm ở đây?"
Chàng trai tuyệt vọng thu mình vào góc tường, dáng vẻ bất lực như một con thú bị thương, cậu ấy không cách nào đối mặt với cú sốc lớn như vậy. Cậu đã bị cả thế giới vứt bỏ!
Nhưng hai cô gái đi đến trước mặt cậu ấy, đầu tiên họ nhìn nhau một cái, một cô gái đứng ra hỏi: "Cậu sao vậy? Mẹ cậu làm sao à?"
Lúc này Lục Trác mới biết mình chẳng thể thay đổi được điều gì, không thể ngăn cản cha rời đi cũng không có cách nào bảo vệ tính mạng của mẹ.
Ninh Mông lắc lắc đồ ăn trong tay: "Chúng tôi mang đồ ăn cho cậu, đây là món tôi tự làm, cà chua trộn đường và cháo thịt bò, sức khỏe mẹ cậu không tốt, cần ăn chút gì nóng."
"Đây là ung thư giai đoạn cuối, bây giờ không thể kiểm tra toàn thân được nhưng căn cứ vào kinh nghiệm của tôi thì đến giai đoạn này nó đã chạy khắp toàn thân rồi. Tôi là bác sĩ chứ không phải thần..." Bác sĩ nói đến đây lại không đành lòng, giọng điệu hòa hoãn xuống: "Nếu cậu có con đường thì mau chóng tìm thuốc giảm đau đi, không thể cứu bệnh nhân ấy được nữa nhưng có thể tìm thuốc để những ngày cuối cùng của bà ấy không quá đau khổ..."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, thậm chí trong mắt còn có một loại ấm áp khiến người ta thả lỏng.
Chuyện duy nhất cậu ấy có thể làm lúc này là tìm thuốc giảm đau và đồ ăn cho bà.
Bác sĩ đưa ra lời khuyên cuối cùng, để cậu thiếu niên tuyệt vọng ở lại mà rời đi.
Lục Trác vô thức thu mình lại một cục, không muốn đối mặt với bất cứ ai.
Lục Trác muốn trả lời nhưng khi mở miệng thì hàm răng cậu ấy như đang đánh nhau, không nói được lời nào nên lại vùi đầu vào đầu gối.
Lúc này, cửa trạm cứu hộ mở ra, hai cô gái trên nhà xe lúc nãy xuất hiện ở cửa.