Chương 41
Đúng lúc đó, một bà cụ run rẩy đi từ trong nhà ra, đi qua sân mở cửa cho bọn họ.
Tuy Cao Thiến phản bác Lục Trác nhưng cũng cẩn thận quan sát bà cụ này, nhìn bà ấy không giống như đã bị zombie tấn công.
"Đã bảo không sao mà." Cô ấy mở cửa bước xuống xe.
Lục Trác cũng xuống xe theo, khi Ninh Mông cũng chuẩn bị xuống xe cùng thì Lục Trác quay đầu lại nói: "Chị đừng xuống xe, cứ ngồi yên ở ghế lái đi, có vấn đề gì thì còn kịp lái xe đi."
Ninh Mông nghĩ thầm cậu nhóc này cẩn thận thật đấy, nhưng đây là khu vực bị ô nhiễm, cẩn thận cũng là đúng thôi.
Cô ngồi trở lại ghế lái và thắt dây an toàn cho mình.
Cao Thiến và Lục Trác đem mấy thùng nước trong thùng chứa đồ xuống.
Bà cụ vô cùng cảm kích: "Đúng là vất vả cho các cháu rồi, ngoài đó loạn lạc như vậy, các cháu còn bất chấp nguy hiểm tới đây đưa nước cho một bà già như bà, bà thật sự rất cảm ơn các cháu."
Cao Thiến nhìn vào trong nhà với vẻ mặt cảnh giác: "Âm thanh vừa rồi là gì vậy? Tiếng này... Nghe không giống âm thanh con người có thể phát ra nhỉ?"
Cao Thiến không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía bà cụ trước mặt: "Trong nhà bà có zombie? Tại sao bà không chạy trốn? Chẳng lẽ là bà còn định tiếp tục chờ ở đây nên mới cần chúng cháu mang nước đến?"
Đúng lúc này, trong phòng truyền ra một tiếng động lớn, nghe như là tiếng đập cửa.
Giọng điệu của cậu là giọng khẳng định.
Nhưng Lục Trác không nhúc nhích mà đặt cả thùng nước trong tay Cao Thiến xuống đất, tiếp tục nhìn về phía trong nhà: "Bà à, trong nhà... còn người khác phải không?"
Tất cả mọi người đều giật nảy mình, sắc mặt bà cụ càng biến đổi, bà ấy nhét một túi đồ vào trong tay Lục Trác, càng thúc giục vội vã hơn: "Đây là chút tấm lòng của bà, các cháu nhận lấy mang đi đi."
Cao Thiến thấy đối phương đã lớn tuổi thì hơi không đành lòng, cô ấy định mang theo thùng nước đi vào nhà nhưng bà cụ vội vàng nói: "Không cần không cần, cháu cứ để đây là được rồi, lát nữa bà sẽ tự mang vào."
Bà cụ quay đầu nhìn thoáng qua, thấy tiếng động trong nhà dần dần ngừng lại thì sắc mặt cũng từ từ trở nên bình thường, bà ấy bất đắc dĩ cười nói: "Ông nhà bà ngoài ý muốn nhiễm phải virus, ông ấy không biến thành zombie ngay lập tức mà quá trình đó kéo dài rất lâu, bà không đành lòng rời đi. Trước kia ông bà đã nói sẽ mãi ở bên nhau, bà rời khỏi ông ấy cũng không còn nơi nào để đi mà bà cũng không muốn đi đâu hết, chỉ muốn trông coi ông ấy thôi.
Sắc mặt bà cụ lập tức thay đổi: "Người khác... Người khác nào chứ. Không có ai hết, ôi dào bà đã bảo các cháu không cần để ý đâu, đi đi mau lên, cứ để nước ở đây, bà... Đúng rồi, bà còn có hậu tạ..."
Cao Thiến cười nói: "Không sao đâu bà, chúng cháu giúp bà mang vào nhoắng cái là xong, không nặng nhọc gì hết." Cô ấy nói xong chỉ huy Lục Trác: "Cậu chuyển hai thùng kia đi."
Lục Trác lạnh lùng nói: "Là zombie."