Nhạc Bất Quần: Đều Tu Tiên Rồi, Ai Còn Thèm Làm Minh Chủ

Chương 32: A Phi.

Chương 32: A Phi.
"Ta muốn giết ngươi!"
Dung mạo là thứ mà tất cả nữ nhân đều để ý nhất.
Cho dù là nữ thích khách cũng không ngoại lệ.
Hàn khí ăn mòn.
Không khí quanh mình một lần nữa trở nên trầm trọng như bùn lầy.
Ninh Trung Tắc chỉ cảm thấy mọi vật thể đều bị thạch hóa.
Đừng nói là động võ, ngay cả hô hấp cũng trở thành một chuyện vô cùng xa xỉ.
Thế cho nên, khi Hoàng Bá Lưu mượn cơ hội trốn chạy, Ninh Trung Tắc cũng không rảnh phân tâm.
"Hàn khí như vậy..."
"Chẳng lẽ lại là Hàn Băng Chân Khí?"
Nhạc Bất Quần vẫn thản nhiên như thường.
Thậm chí còn có thể miên man suy nghĩ.
Nữ thích khách động rồi.
Hàn khí vốn tán dật như Hải Nạp Bách Xuyên nay quay trở về.
Tất cả ngưng tụ ở lòng bàn tay nữ thích khách.
Tốc độ quỷ mị.
Hơi lạnh thấu xương.
Chưởng pháp vặn vẹo đến khiến người ta khó chịu.
Trong lúc nhất thời, Ninh Trung Tắc không phân rõ nữ thích khách muốn giết mình hay Nhạc Bất Quần.
Nhưng Nhạc Bất Quần vẫn chỉ một kiếm.
Một kiếm này men theo một con đường huyền dị nào đó, vượt qua không gian cản trở, trấn trụ sự kinh nghi trong lòng Ninh Trung Tắc.
Đâm thủng.
Chợt lui.
Hoảng sợ.
Lòng bàn tay nữ thích khách bị đâm xuyên.
Hạo nhiên kiếm khí phi nhanh không ngừng dễ như trở bàn tay khu trục tất cả hàn khí.
Sắc mặt nữ thích khách trắng bệch.
Nàng muốn đi.
Nhưng thân thể như hóa đá, làm sao cũng không thể nhấc nổi bước chân.
"Phu quân."
"Ta đi truy Hoàng Bá Lưu."
Ninh Trung Tắc biết chiến đấu ở đây đã kết thúc, lập tức lên đường.
Thân thể mỹ hảo vô hạn nhanh chóng hòa vào ánh trăng, bắt đầu cuộc đuổi bắt.
"Hạo nhiên kiếm khí."
"Không hổ là Ngũ Nhạc Đệ Nhất Kiếm."
Nữ thích khách chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tinh xảo hơn Ninh Trung Tắc ba phần.
Dù trên mặt có một vết sẹo dữ tợn.
Nhưng vẫn không tổn hại đến dung nhan động lòng người của nàng.
"Khanh bản giai nhân, sao lại làm tặc?"
Nhạc Bất Quần rất tiếc hận.
Đây là một khuôn mặt xa lạ, đồng thời khiến người ta kinh diễm.
Nhạc Bất Quần lục lọi trong trí nhớ, nhưng không thể tìm được một đối tượng xứng đôi.
"Ta không có tên."
"Danh hiệu: Sương!"
Đầu mỹ lệ của nữ thích khách chậm rãi rũ xuống.
Khí tức cũng suy sụp đến mức tận cùng.
"Đi thôi."
"Chúng ta sẽ an táng tốt ngươi."
Đây là điều Nhạc Bất Quần có thể làm, cũng là nguyện ý làm.
Nếu nhiều hơn nữa, thì lực bất tòng tâm.
"Đa tạ..."
Sương tắt thở.
Một người con gái đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời.
Cứ như vậy hèn mọn chết ở nơi này.
Hắn nhớ không nhầm.
Mười hai đường dưới trướng Thanh Long Hội, phân biệt đại biểu mười hai tháng.
Danh hiệu của bọn họ vừa vặn chỉ có một chữ.
Ngoài ra.
Ở phía nam còn có một gã siêu cấp biết chế tạo trang bị.
Thị nữ bên cạnh hắn cũng là loại tuyệt sắc này.
"Thế đạo này..."
"Càng ngày càng rối loạn."
Nhạc Bất Quần xoa xoa mi tâm.
Nhìn về phía hướng Ninh Trung Tắc đuổi giết.
Mà hắn không hề phát hiện nửa mảnh bảng hiệu còn sót lại trong góc.
Càng không phát hiện trên nửa mảnh bảng hiệu đó thình lình viết hai chữ "Bạch gia".
...
...
Chạy!
Hoàng Bá Lưu liều mình chạy trối chết.
Hắn hối hận vì không sinh thêm hai cái đùi.
Hắn hối hận vì sao lúc nãy không cướp một con khoái mã.
Dù cổ tay truyền đến đau đớn, vẫn không thể khiến hắn dừng bước.
Ánh sáng.
Trong góc hoang thôn lại có ánh đèn.
Góc này quá khuất.
Nếu không phải Hoàng Bá Lưu hoảng hốt chạy bừa.
Khó có thể phát hiện ra căn nhà tranh tầm thường này.
Khụ khụ...
Trong túp lều vọng ra tiếng ho khan thống khổ.
Hơn nữa còn là giọng nữ.
Hoàng Bá Lưu mừng rỡ, lập tức xông tới.
"Mẫu thân."
"Ngươi nghỉ ngơi một chút đi."
Đúng lúc này, một bé trai khoảng 7, 8 tuổi bưng chậu nước rửa chân đi tới.
Bé trai gầy teo, bẩn thỉu, sắc mặt khô vàng.
Y phục cũng rách rưới nhiều chỗ.
Rõ ràng là một đứa trẻ nhà nghèo.
Thấy Hoàng Bá Lưu xông tới, bé chỉ sững sờ, rồi bị Hoàng Bá Lưu bóp cổ.
Loảng xoảng.
Chậu gỗ rơi xuống.
Nước bẩn bắn tung tóe lên người bé trai và nửa người Hoàng Bá Lưu.
"Thả đứa bé ra."
Ninh Trung Tắc thấy vậy thì tức giận không kềm được.
Nàng biết tình thế nguy cấp trước mắt đều là do mình gây ra.
Nếu nàng tàn nhẫn hơn một chút.
Hoặc lãnh tĩnh hơn một chút.
Thì Hoàng Bá Lưu đâu có cơ hội chạy đến đây.
Đứa bé này cũng không phải chịu cảnh khổ sở như vậy.
"Ninh nữ hiệp."
"Ngươi và ta nước giếng không phạm nước sông."
Hoàng Bá Lưu khuyên nhủ: "Chỉ cần phu thê các ngươi hôm nay thả Hoàng mỗ đi, Hoàng mỗ hứa hẹn vẫn còn hiệu lực, đứa bé này sẽ được Hoàng mỗ bồi thường thỏa đáng."
Hắn là một kẻ từng trải khôn ngoan.
Biết rằng để sống sót, phải thỏa hiệp với Hoa Sơn.
Nếu không được đồng ý.
Dù qua hôm nay, về sau cũng không có ngày nào yên ổn.
Mà cơ nghiệp cuối cùng của hắn - Thiên Hà Bang cũng sẽ bị phái Hoa Sơn xóa sổ.
"Được!"
"Chỉ cần ngươi thả đứa bé trước, Hoa Sơn ta sẽ bỏ qua chuyện cũ."
Ninh Trung Tắc cũng đang nóng lòng.
Lúc này đưa ra lời hứa.
"Không được!"
"Đứa bé là bảo đảm an toàn của Hoàng mỗ."
Hoàng Bá Lưu lắc đầu nói: "Hoàng mỗ sẽ mang nó về Thiên Hà Bang, đến lúc đó sẽ phái người trả về nguyên vẹn."
Thấy Ninh Trung Tắc còn do dự, hắn chủ động giải thích: "Đứa bé có thể chạy, nhưng Thiên Hà Bang chúng ta không thể trốn thoát."
Nói xong, Hoàng Bá Lưu cố ý tăng thêm lực tay.
Một đứa trẻ làm sao chịu nổi.
Trên cổ lập tức xuất hiện những vết móng tay thấy rõ.
Ninh Trung Tắc thấy vậy, vừa tức vừa gấp.
"Được."
"Nhưng ngươi phải thề với trời."
Ninh Trung Tắc vẫn phải khuất phục.
"Tốt, ta..."
Lời của Hoàng Bá Lưu như bị nghẹn lại.
Vì bé trai thừa dịp Hoàng Bá Lưu phân thần, đột nhiên như lươn trạch vậy tuột khỏi tay Hoàng Bá Lưu.
Cùng lúc đó.
Bé trai rút kiếm.
Một vệt kiếm quang rỉ sét lướt ngang qua cổ Hoàng Bá Lưu.
Vết máu dần lan rộng.
Máu tươi từ từ thấm ra, nhanh chóng biến thành phun trào.
Hoàng Bá Lưu ôm chặt vết thương.
Trong mắt tràn đầy kinh hoàng.
"Cứu..."
Hoàng Bá Lưu không ngừng phun máu.
Thống khổ cầu cứu Ninh Trung Tắc.
Chỉ tiếc.
Ninh Trung Tắc thờ ơ.
Băng!
Hoàng Bá Lưu chết không nhắm mắt.
Hắn, đường đường là bang chủ Thiên Hà Bang.
Sống 70 năm, là một nhân vật có danh tiếng trong giang hồ.
Vậy mà lại chết dưới tay một đứa trẻ 7 tuổi.
Nếu chuyện này truyền ra, ai mà tin cho được.
Nhưng đồng thời.
Hắn cũng là kẻ ngu xuẩn nhất.
Lại đem một đứa trẻ có thể sinh tồn trong vùng hoang dã, trở thành đối tượng có thể tùy ý nắm giữ.
Sự ngu xuẩn này đã chôn vùi sinh cơ cuối cùng của hắn.
"Hài tử?"
Ninh Trung Tắc rung động nhìn cảnh tượng này.
Đến tận bây giờ, nàng vẫn không thể tin được một đứa trẻ 7, 8 tuổi lại có kiếm pháp tinh diệu đến vậy.
"Ngươi là ai?"
A Phi cảnh giác nhìn Ninh Trung Tắc.
Tuy Ninh Trung Tắc vừa rồi định cứu nó.
Nhưng nó không thích người lạ.
Vì những người lạ tìm đến đây, dường như đều gây bất lợi cho nó và mẹ nó.
"A Phi..."
Trong túp lều vọng ra tiếng gọi yếu ớt.
"Nương."
A Phi lập tức bỏ qua Ninh Trung Tắc, trở về nhà tranh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất