Chương 8: Người một khi ngã vào, thì sẽ biến rất giá rẻ
"Ta chẳng cần biết ngươi là ai, dám trắng trợn cướp đoạt dân nữ giữa đường, ta sẽ bắt ngươi!"
Người động thủ là Thạch Thịnh, tổng kỳ Cẩm Y vệ mà Diệp Lưu Vân từng gặp.
Lúc này, Thạch Thịnh đang giữ chặt một công tử ca gầy yếu, mặc cẩm y hoa phục. Dù công tử ca giãy giụa thế nào, Thạch Thịnh vẫn giữ chặt không cho phản kháng.
"Thả ta ra! Cha ta sẽ không tha cho ngươi!"
Công tử ca này xem ra quen thói hung hăng càn quấy, dù bị Cẩm Y vệ bắt vẫn cứ lớn tiếng chửi bới.
"Người đâu, trói hắn lại!" Thạch Thịnh không nói nhiều. Bắt gặp việc cướp đoạt dân nữ giữa đường, hắn đương nhiên không thể bỏ qua.
Hắn ra lệnh cho thuộc hạ trói công tử ca lại. Thấy đối phương vẫn còn định cãi cọ, Thạch Thịnh liền tìm vải bịt miệng hắn lại.
Đang định mang người đi, một thuộc hạ của Thạch Thịnh phát hiện điều gì đó, vội vàng đến bên cạnh Thạch Thịnh thì thầm:
"Đại nhân, ngài mau nhìn!"
"?"
Thạch Thịnh nghi ngờ, rồi nhìn thấy Diệp Lưu Vân cũng đang đứng trong đám người, liền cau mày.
"Hắn mà dám lại bảo ta thả người, ta sẽ không tha cho hắn!"
Trước đây, Thạch Thịnh đã từng bắt giữ nhiều công tử ca như vậy. Mỗi lần Diệp Lưu Phong thấy, đều sẽ đến cướp người rồi thả đi. Không vì gì khác, chỉ để làm quen với những công tử ca này, lôi kéo chút quan hệ.
Tuy chưa bao giờ có tác dụng gì, nhưng Diệp Lưu Phong dường như rất thích thú việc này.
"Hắn hung dữ thế làm gì?"
Diệp Lưu Vân đang xem kịch, chợt thấy ánh mắt hung dữ của Thạch Thịnh, như thể sắp động thủ.
"Ách!" Tư Nam đứng bên cạnh không biết nói gì.
"Đại nhân, chúng ta có qua đó không?" Tư Nam biết rõ Diệp Lưu Phong trước đây thường làm những việc như vậy.
"Qua? Qua cái gì? Đi!" Diệp Lưu Vân không hề có ý định lại gần, liếc mắt một cái rồi quay người bỏ đi.
"? ? ?" Tư Nam không ngờ tới. Khi phản ứng lại thì Diệp Lưu Vân đã sắp đi xa, đành vội vàng đuổi theo.
"Đại nhân chờ tôi một chút!"
Chỉ thế thôi mà đi rồi sao? Thấy Diệp Lưu Vân bỏ đi, Thạch Thịnh cũng thấy khó hiểu. Hắn đã chuẩn bị đối chất với Diệp Lưu Vân, không ngờ đối phương lại trực tiếp rời đi.
"Đại nhân, chuyện này có âm mưu gì không?" Những thuộc hạ đi theo Thạch Thịnh, không ít người từng quen biết Diệp Lưu Phong trước đây.
"Quản hắn âm mưu quỷ kế gì! Dám đến gây phiền phức cho ta, nhất định phải cho hắn nếm thử nắm đấm của ta!"
Thạch Thịnh không thèm quan tâm Diệp Lưu Vân có mưu đồ gì, trực tiếp sai thuộc hạ mang con trai Vạn Thuận Hầu về Cẩm Y vệ.
Tư Nam đuổi kịp Diệp Lưu Vân, suy nghĩ một lát rồi hỏi:
"Đại nhân, lần này chúng ta không giúp con trai Vạn Thuận Hầu sao?"
"? ? ?" Nghe giọng điệu này, Diệp Lưu Vân như thể nhớ lại những việc tương tự mình từng làm. Hắn bình thản hỏi:
"Chuyện như vậy, ta đã làm bao nhiêu lần rồi?"
Còn tưởng rằng Diệp Lưu Vân đang khảo nghiệm mình, Tư Nam nói thẳng:
“Không thấp hơn mười lần đâu. Ngoại trừ con trai Vạn Thuận Hầu, còn có một số vương hầu con cháu. Đại nhân trước đó còn nói, càng là lúc này giúp đỡ, càng có thể lôi kéo được những người này!”
Trong Cẩm Y vệ, dám bắt những người này chẳng được mấy, Thạch Thịnh là một trong số đó.
Cũng khó trách Thạch Thịnh vừa mới có vẻ muốn ra tay. Ta bên này bắt người, ngươi bên kia thả người, thế nào? Đùa ta à?
“Sao lại có vẻ giống như đang liếm chó vậy.” Diệp Lưu Vân không nhịn được thầm nghĩ.
Nhìn ra được, trước kia Diệp Lưu Phong rất muốn lôi kéo những kẻ giàu có này.
Nhưng kết quả Diệp Lưu Vân không cần nghĩ cũng biết.
“Cái gọi là lôi kéo được rồi sao? Một người cũng không có!”
“Ách!”
Tư Nam hơi cười ngượng ngùng. Quả thực, trước đây đã giúp không ít vương hầu con cháu, nhưng chẳng ai thèm để mắt đến Diệp Lưu Phong.
“Vậy đại nhân, lần này chúng ta mặc kệ sao?”
“Quản thì nhất định phải quản, nhưng không thể quản như thế.”
Diệp Lưu Vân nhận ra, mạch suy nghĩ của huynh trưởng mình không có vấn đề, chỉ là cách làm hơi sai.
Mình đâu phải bảo mẫu của những người này, cứ gặp chuyện là vội vàng xông lên, chẳng phải tiện quá sao?
“Người một khi bắt đầu nịnh nọt, sẽ trở nên rất rẻ rúng. Muốn ta giúp đỡ, vậy thì để họ tự đến tìm ta.”
Nghe Diệp Lưu Vân nói vậy, Tư Nam lập tức hiểu ra.
Nguyên lai là muốn đổi sách lược.
“Quả nhiên không hổ là đại nhân, lời này quả là chí lý!”
Phải nói, về khoản nịnh hót, Tư Nam quả thật có chút trình độ.
“Tin tưởng đại nhân nhất định là qua khoảng thời gian này mới lĩnh ngộ ra đạo lý này.”
“…”
Ha ha! Chẳng lẽ muốn ta nói cho ngươi biết, ta trước đây từng liếm chó một thời gian sao?
“Được rồi, nói cho ta biết, Vạn Thuận Hầu rốt cuộc là thế nào, xem có gì ta chưa biết.” Diệp Lưu Vân hiện giờ còn chẳng biết Vạn Thuận Hầu là ai.
“Minh bạch!”
Tư Nam không nói thêm lời nào, mà là tỉ mỉ kể lại những gì mình biết cho Diệp Lưu Vân.
Nghe xong, Diệp Lưu Vân suýt nữa bật cười.
Tổ tiên Vạn Thuận Hầu, từng theo Tiên Đế đánh thiên hạ, ban đầu chỉ là một tên lính nhỏ, sau may mắn lập công, được phong làm Vạn Thuận Hầu.
Đáng tiếc, qua nhiều năm như vậy, dù dòng dõi vẫn kế thừa tước vị, nhưng chẳng ai làm được gì cả.
Có thể nói, hiện tại Vạn Thuận Hầu, ngoài cái danh hiệu Hầu gia, thì chẳng có gì cả.
Mà trước kia, Diệp Lưu Phong còn cam tâm tình nguyện đi nịnh hót hắn.
Nghe xong, Diệp Lưu Vân càng chẳng để tâm.
Tuần tra một vòng, không phát hiện vấn đề gì, liền bảo Tư Nam về, còn mình thì trở lại luyện công.
Đến ngày hôm sau.
Vạn Thuận Hầu quả nhiên sai người tìm Diệp Lưu Vân.
Nhưng đối phương lại tìm Tư Nam trước, rồi Tư Nam mới báo cho Diệp Lưu Vân.
Nghe Tư Nam thuật lại, Diệp Lưu Vân chưa kịp ngồi ấm ghế đã bật cười.
“Trước kia giúp nhiều lần như vậy mà không nhớ, chỉ vì một lần không kịp thời thả con trai hắn, liền bắt đầu trách móc?”
Nghe giọng điệu của Tư Nam, tên hạ nhân đi báo tin kia, thái độ còn rất kiêu ngạo.
Hắn gần như dùng giọng điệu ra lệnh, bảo Diệp Lưu Vân mau chóng thả con trai Vạn Thuận Hầu.
Quả nhiên, người đời nào cũng chẳng ra gì.
“Vậy hắn có nói cho bao nhiêu tiền không?”
“Trả thù lao?” Tư Nam rõ ràng sững sờ.
“Sao? Không trả tiền mà lại muốn ta làm việc?”