Chương 108: Năng Lượng Kỳ Diệu
Hay là ở thế giới trong, nàng luôn ru rú trong nhà, người thường không có cơ hội tiếp xúc với nàng?
Lúc này, kích thước của phòng ngủ chẳng khác nào phòng giám sát.
Hắn có cảm giác rằng đối phương ở thế giới trong sống cũng chẳng mấy vui vẻ nên mới đến đây để quan sát mình.
Nhưng nếu mục đích của chuyến viếng thăm này không phải là mình thì có thể là do đối phương muốn trốn tránh thế giới bên ngoài.
Đột nhiên, Khánh Trần cảm thấy khi cùng cô gái đối diện ngồi trong phòng quan sát là quãng thời gian thư giãn hiếm hoi của hắn.
Không ai nói gì cả, cũng chẳng có những tình cảm, âm mưu rối rắm.
Không cần phải suy nghĩ việc phải sinh tồn như thế nào trong thế giới trong. Ở trong phòng quan sát nửa tiếng, tất cả những gì bên ngoài đều không liên quan đến hắn.
Giống như, cuối cùng cũng có cơ hội để thở dốc.
Có lẽ đối phương cũng nghĩ như thế.
Khánh Trần nhìn lướt qua tay mình, đếm ngược 47:55:01.
Lại thêm hai ngày nữa, việc đếm ngược thời gian luôn lộn xộn, không tuân theo bất kỳ quy tắc nào.
Trên mặt đất có một cây dao phay bị gãy. Lần trước hắn xuyên qua thế giới trong chỉ cầm theo chuôi dao, để lại mảnh dao gãy nãy.
Khánh Trần nhớ nhiệm vụ huấn luyện hôm nay vẫn chưa hoàn thành, hắn lập tức lên mạng tìm một video dạy học tiếng Nhật, vừa nghe vừa tiến hành huấn luyện.
Hơn 3 giờ sáng, hắn vừa mới tắm rửa xong, vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, mở điện thoại lên nhìn, cả thế giới như đang bùng nổ, trên tất cả các nền tảng đều không ngừng cập nhật tin tức.
“Đêm khuya, Lưu Đức Trụ quay trở lại thế giới ngoài, trong nhà lại phát ra tiếng kêu thảm thiết!”
“Tiếng kêu thảm đã kéo dài 3 tiếng đồng hồ. Chuyện gì đã xảy ra với nhân vật chính của thế giới trong?”
Mới sáng sớm, cửa nhà Lưu Đức Trụ đã chật kín paparazzi.
Lưu Đức Trụ cảm thấy đường đến trường như đang bước trên thảm đỏ, xung quanh khắp nơi đều là gươm dài súng ngắn.
Lúc trước paparazzi còn biết giữ ý tứ một chút, bây giờ đám người đó chỉ hận không thể dí máy ảnh lên sát mặt hắn.
Thế nhưng hắn cũng chảng thèm mặc một bộ âu phục bảnh bao mà lại đi một chiếc xe đạp cũ kỹ, tồi tàn.
Bánh sau xe đạp hơi cong vẹo, là do đêm hôm đó bị đánh lén dưới gầm cầu vượt, không có một chút khí thế nào.
Một tay phóng viên chặn đường Lưu Đức Trụ:
“Xin chào, ta là Hãn Thượng Long từ nhật báo Lạc thành. Xin hỏi đêm qua đã xảy ra chuyện gì, ngươi bị thưởng ở trong thế giới trong sao?”
“Không” .
Lưu Đức trụ vội vã dắt xe ra ngoài.
“Nếu không bị thương, tại sao lại có tiếng kêu thảm như vậy”.
Phóng Viên hãn Thượng Long truy hỏi.
Lưu Đức Trụ im lặng không nói gì, ra sức chen ra bên ngoài.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, không chỉ có phóng viên và các paparazzi mà cả hàng xóm cũng xúm lại.
Mọi người vừa xem vừa kích động mà nói:
“Nhìn xem, kia chính là cái người kêu gào đến 5 giờ sáng, nghe nói ở thế giới trong hắn rất lợi hại”.
Mặt Lưu Đức trụ nóng lên, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, đẩy mạnh những phóng viên và paparazzi đang chắn đường hắn, có mấy người bị hắn đẩy ngã ngồi trên đất, máy ảnh cũng bị rơi vỡ.
Những người vây xem hết sức kinh ngạc, đến cả Lưu Đức Trụ cũng bị chính mình làm cho kinh ngạc.
Trước mặt hắn ít nhất cũng có bảy tám người, cho dù không ai phòng bị nhưng hắn chỉ ngẫu nhiên đẩy một cái thôi, lực tay cũng quá lớn rồi.
Lưu Đức Trụ hơi luống cuống, hắn nhân lúc đám người đang tránh ra mà vội vàng cưỡi lên xe đạp, phóng đến trường.
Chỉ là sau khi hắn thoát khỏi đám người đó, hắn lại trầm mặc.
Thực ra hắn cũng không hoảng loạn như vậy, bởi vì người du hành thời gian đeo mặt nạ mèo kia đã báo trước cho hắn những chuyện sẽ xảy ra trong ngày hôm nay, và cũng dạy hắn phải làm như vô tình để lộ ra sức mạnh của mình.
Thể hiện ra sức mạnh của mình, chẳng khác nào thừa nhận bản thân đã nhận được truyền thừa của Lý Thúc Đồng.
Về việc truyền thừa của Lý Thúc Đồng là gì, dù sao cũng chẳng ai biết.
Cho dù không lấy được truyền thừa thật thì cũng nhận được sự công nhận từ người khác.
Lưu Đức Trụ nghĩ thầm, người du hành thời gian kia làm việc từ trước tới nay đều vô cùng cẩn thận. Thảo nào đối phương được Lý Thúc Đồng chấp nhận còn mình thì không.
Hắn đã nhìn thấy rất nhiều chuyện mà người du hành thời gian kia từng nói qua. Thuốc biến đổi gien vốn rất khó tìm, nhưng mình chỉ mới đưa ra yêu cầu, người du hành thời gian đeo mặt nạ mèo đã tìm được cho hắn.
Trong thời gian một ngày.
Năng lượng kì diệu như vậy khiến cho trong lòng Lưu Đức trụ tràn ngập tự tin.
Giống như chơi game, không cần chơi giỏi, chỉ cần ôm được đùi to, biết hô đỉnh đỉnh đỉnh, vậy là có thể lên rank!
Chỉ là, Lưu Đức Trụ không xác định được trình độ của vị đại ca này rốt cuộc trâu bò tới mức nào!