Chương 120: Ta Không Phải
Loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Giống như là cờ tướng, hắn vẫn luôn là người thích hợp để chơi cờ hơn, chứ không phải quân cờ.
Cũng không bằng lòng chỉ là một quân cờ.
Trong phòng ngủ vang lên tiếng vang nhỏ, Lý Đồng Vân nhấc váy ngủ nhỏ lặng lẽ chạy ra khỏi phòng, đi đến bên cạnh Khánh Trần ngồi trên mặt đất:
"Anh Khánh Trần, ngươi cũng không ngủ sao.”
Khánh Trần gối lên cánh tay nhìn về phía nàng:
"Sao ngươi còn chưa ngủ, mẹ ngươi đâu?”
Lý Đồng Vân nhỏ giọng nói:
"Mẹ ta ngủ rồi, ngươi đã cân nhắc đến chuyện lần trước ta hỏi ngươi chưa?”
Khánh Trần hỏi:
"Chuyện gì?”
"Giả vờ cái gì chứ, trí nhớ của ngươi tốt như vậy, chắc chắn biết ta đang nói cái gì."
Lý Đồng Vân vạch lên đầu ngón tay tính toán:
"Hôm nay là ngày 29 tháng 9, ngày mai là ngày 30, ngày kia chính là ngày quốc khánh đấy!”
Khánh Trần giống như là vừa mới nghĩ ra:
"À, chuyện này...”
"Chúng ta đi ra ngoài chơi đi, xảy ra nhiều chuyện như vậy, giải sầu một chút đi mà!"
Lý Đồng Vân có tính cách trẻ con, lúc nói đến đi ra ngoài chơi, đôi mắt cũng sáng long lanh trong đêm tố.
"Ngươi muốn đi ra ngoài chơi thì cứ đi thôi, làm gì mà cứ phải gọi ta."
Khánh Trần dở khóc dở cười.
Lý Đồng Vân cúi đầu:
"Ngươi không đi, mẹ ta sẽ không đi. Nàng nói bây giờ đi ra ngoài quá nguy hiểm, nhưng ta cảm thấy ở lại trong thành phố mới nguy hiểm, ra ngoài sẽ không có việc gì. Trong tin tức đều nói, tổ chức kia còn lại năm người vẫn chưa bắt được, chắc chắn bọn họ còn đang nhìn chằm chằm người du hành thời gian trong thành phố!”
Khánh Trần cảm thấy như thế rất có lý, nhưng mà hắn hỏi ngược lại:
"Ngươi chỉ đơn thuần muốn đi ra ngoài chơi?”
"Đúng, mà cũng không phải."
Đồng Vân cúi thấp cái đầu nhỏ:
"Nếu Quốc Khánh không đi ra ngoài chơi, chắc chắn ta sẽ lại phải đến trường luyện thi... Lúc đầu đã có một đống việc rồi, ở trên trường luyện thi lại thêm một đống lớn nữa, phiền chết! Mỗi lần họp phụ huynh, mẹ của Trương Siêu Vân trong lớp sẽ nói mình đăng kí cho Trương Siêu Vân một trường luyện thi tốt bao nhiêu ở bên ngoài, khiến cho mẹ ta cũng bắt ta phải đi.”
Khánh Trần ngạc nhiên, so với sự thông minh, lanh lợi, trưởng thành sớm của Lý Đồng Vân, lúc này mới càng giống phiền não của một đứa trẻ.
Cho dù xảy ra chuyện người xuyên việt, bọn nhỏ cũng không chạy thoát khỏi trường luyện thi, dù đối phương có dòng máu của tập đoàn Lý thị ở thế giới bên trong...
Hắn cười nói:
"Vậy ngươi muốn đi chơi chỗ nào, ta cũng chưa chắc có thể thuyết phục được mẹ ngươi.”
"Không đâu, ngươi chỉ cần đồng ý là được, ta sẽ đi thuyết phục nàng!"
Lý Đồng Vân dùng ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm Khánh Trần:
"Nàng chỉ cảm thấy ra ngoài không an toàn, nhưng có ngươi đi cùng sẽ an toàn!”
Logic chặt chữ.
Lý Đồng Vân tiếp tục nói:
"Chúng ta cũng không đi xa mà, chỉ đi xung quanh Lạc Thành, ví dụ như núi Lão Quân? Nghe nói mặt trời mọc ở đó rất đẹp.”
Đối với Lý Đồng Vân mà nói, đi đâu không quan trọng, mà thoát khỏi thành phố và trường luyện thi mới là quan trọng nhất.
Khánh Trần nhìn ánh mắt chờ đợi của nàng, cười nói:
"Được, ta đồng ý với ngươi, nhưng nếu như mẹ ngươi không đồng ý, ta cũng không giúp được ngươi.”
"Một lời đã định!"
Lý Đồng Vân hài lòng nhấc váy ngủ trở về.
Nhưng vào đúng lúc này, Nam Canh Thần bỗng nhiên gửi tin nhắn đến:
"Khánh Trần Khánh Trần Khánh Trần, có đây không có đây không ở đây không?”
Khánh Trần hỏi:
"Hơn nửa đêm còn có chuyện gì?”
"Ngày kia là lễ Quốc Khánh, Vương Vân mời một vài bạn học cùng đến núi Lão Quân ngắm mặt trời mọc, ngươi có đi hay không?"
Nam Canh Thần nói trong Wechat:
"Nghe nói còn có Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, Lưu Đức Trụ lớp bên cạnh, mọi người nghe xong có Lưu Đức Trụ, đều muốn đi đấy.”
Nam Canh Thần bổ sung một câu:
"Nghe nói là Hồ Tiểu Ngưu lớp bên cạnh mời khách, mọi người đều không cần chi một đồng tiền nào cả.”
Khánh Trần sửng sốt một chút, trùng hợp như vậy sao? Cũng là núi Lão Quân.
Bốn người đối phương đột nhiên tổ chức hoạt động này, sợ là muốn mượn cơ hội du lịch để tiến một bước tăng thêm tình hữu nghị với Lưu Đức Trụ đi.
Dù sao Lưu Đức Trụ vừa cứu được mạng của bọn họ mà.
Nhưng mà Vương Vân mời Nam Canh Thần, lại không mời hắn.
Chuyện này có chút kỳ quái.
Theo lý thuyết sau khi đối phương tóm được Lưu Đức Trụ, Khánh Trần và Nam Canh Thần đều đã mất đi giá trị lợi dụng.
Nhưng đối phương chỉ lạnh lùng với Khánh Trần, lại vẫn cực kì nhiệt tình với Nam Canh Thần...
Không hợp logic.
Hắn gửi Wechat cho Nam Canh Thần, hỏi:
"Có phải nàng đã biết thân phận người du hành thời gian của ngươi hay không?”
Nam Canh Thần trả lời:
"Ta không phải người du hành thời gian!”
Khánh Trần bất đắc dĩ:
"Được thôi, ngươi không phải.”
Bình thường tên này chỉ thiếu nước viết bốn chữ du hành thời gian lên mặt, chắc chắn Vương Vân đã phát hiện ta bí mật của Nam Canh Thần rồi.
Cho nên, đối phương mới có thể mời tên ngốc Nam Canh Thần.