Chương 140: Hỗ Trợ
Từ 1-3/6, mỗi 20 KP hôm sau mình sẽ thêm 1 chương. Đầu tháng rồi mọi người ủng hộ tớ và Khánh Trần nào!!!
---
Thanh niên tức giận đẩy thân thể tên côn đồ về phía trước, áp sát hắn vào tường.
Tay trái Khánh Trần bịt miệng đối phương, tay phải thì cầm dao xoay mạnh một cái.
Chân tay cứng ngắc của tên côn đồ muốn dùng lực nhưng cảm giác đau đớn kịch liệt truyền tới não bộ gần như làm mất toàn bộ tư duy của hắn.
Lá lách là cơ quan lưu trữ máu của cơ thể người. Ngay lập tức, một lượng máu lớn chảy ra từ lá lách bị rách của đối phương, sau đó chảy dọc con dao, rơi xuống tay Khánh Trần.
Đó là máu tươi còn ấm nóng, nhanh chóng mất đi nhiệt độ trong đêm mát nhắc nhở Khánh Trần, chết đi là thế nào.
Đợi đến khi tên côn đồ mất đi nhịp tim và hô hấp, Khánh Trần mới rút dao ra.
Thanh niên che mặt đứng lặng trước thi thể, thở hổn hển, lẳng lặng không biết nghĩ đến cái gì.
Máu tanh trong tay hắn rơi xuống mũi dao, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đường xi măng.
Thì ra, đây chính là cảm giác giết người.
Khánh Trần thở dốc không phải vì mệt mà do nỗi sợ và hoảng loạn không tên trong lòng hắn.
Lúc này hắn mới hiểu ra vì sao Lý Thúc Đồng nói lần giết người đầu tiên phải dùng dao.
Giết người bằng súng, một phát bắn trúng từ xa vài chục mét, người cũng biến mất.
Trong trường hợp đó, cảm giác và phản ứng của ngươi sẽ không quá rõ ràng vì khoảng cách xa, nó không giống như ngươi đã giết một người, chỉ giống bắn trúng một mục tiêu.
Không thấy bộ dạng đầy máu, không cảm nhận được nhịp tim đang dần biến mất.
Ngươi sẽ không biết tôn trọng mạng sống.
Lý Thúc Đồng làm thầy, không thể nhìn học trò mình lần đầu giết người nhưng hắn đã dạy Khánh Trần bài học quan trọng nhất: Nên tôn trọng mạng sống thế nào.
“Khánh Trần ca.”
Lý Đồng Vân sợ hãi, nhỏ giọng gọi.
Âm thanh này đã kéo Khánh Trần trở lại hiện tại, tựa như khi hắn sắp rơi xuống vực sâu, kéo chặt lấy tay áo hắn.
Thanh niên quay đầu lại, nhìn Lý Đồng Vân đứng ở cách đó không xa.
Cô bé ngơ ngác không nói gì, dường như bị cảnh tượng vừa rồi dọa đến choáng váng.
Nàng tận mắt nhìn thấy thanh niên che mặt giết người, tận mắt trông thấy sinh mệnh tan biến.
Khánh Trần đi đến trước mặt nàng, ngồi xuống.
Hắn không lấy khăn che mặt xuống, chỉ nhẹ giọng hỏi:
“Sợ không?”
Đôi mắt Lý Đồng Vân rưng rưng, gật đầu nói:
“Có một chút.”
“Sao lại ra đây làm gì, mẹ ngươi đâu?”
Khánh Trần hỏi.
Lúc này Giang Tuyết mới hoảng hốt chạy xuống, dường như đang tìm kiếm bóng dáng Lý Đồng Vân.
Dù Khánh Trần che mặt, nàng vẫn có thể nhận ra người thanh niên này, bởi vì khăn quang cổ trên mặt đối phương là của nàng tặng.
Sau khi phát hiện Lý Đồng Vân và Khánh Trần, nàng thở nhẹ ra.
Giang Tuyết đi tới cửa, giải thích với Khánh Trần:
“Vừa nãy ta đi nhà vệ sinh, đến lúc đi ra thì không thấy nàng đâu. Tiểu Vân, ngươi làm mẹ sợ quá!”
Lý Đồng vân cúi đầu:
“Ta chỉ muốn giúp Khánh Trần ca.”
Khánh Trần hơi ngạc nhiên, thì ra đối phương xuất hiện không phải ngẫu nhiên mà là để giúp mình.
Hắn muốn đưa tay ra xoa xoa đầu Lý Đồng Vân, lại nhớ tới trên tay mình toàn là máu, đành chậm rãi rụt tay về.
Không đợi hắn hoàn toàn thu tay về, đã thấy Lý Đồng Vân kéo lấy tay hắn đặt lên đầu mình:
“Khánh Trần ca, nhớ chú ý an toàn, ta và mẹ đợi ngươi về!”
“Ừ.”
Khánh Trần nở nụ cười:
“Nhất định.”
Nói xong, hắn nhờ Giang Tuyết giúp đỡ kéo thi thể tên côn đồ vào sân nhỏ của nhà dân, sau đó lấy súng lục bên hông đối phương đưa cho Giang Tuyết:
“Ta định vào khách sạn Vân Thượng, nếu ở đó nổ súng, dù là lắp ống giảm thanh vẫn gây chú ý, nên cái này cho ngươi.”
Giang Tuyết lắc đầu:
“Ngươi cầm theo đi, ngươi nguy hiểm hơn. Đứng trước sự sống và cái chết, ai quan tâm có gây chú ý hay không, nổ súng là được.”
Khánh Trần hơi ngạc nhiên, sau đó tháo bao súng bên hông tên côn đồ xuống, buộc vào ngang hông mình.
Mặc dù hắn chưa từng chạm vào súng, cũng không biết súng dùng như thế nào, cũng biết nếu nổ súng sẽ thu hút sự chú ý của đám côn đồ, bị bao vây tấn công.
Nhưng mình có súng, dù sao cũng tốt hơn là không có.
Lý Thúc Đồng từng nói, lần đầu tiên giết người phải dùng dao, hắn đã làm được.
Mà lần giết người tiếp theo không tính là lần đầu nữa, có thể dùng súng.
Khánh Trần xoa xoa cái đầu nhỏ của Lý Đồng Vân:
“Lần này nhất định phải nghe lơi, chờ ta trở về.”
“Ừ.”
Lý Đồng Vân gật gật đàu.
Nhưng vào lúc này, bộ đàm trên ngực tên côn đồ vang lên tiếng nói:
“Bây giờ bắt đầu điểm số, 1.”
Thanh âm đám côn đồ lạnh lẽo truyền đến: “2.”
“3.”
“4.”
Đến lúc này có chút sững lại, Khánh Trần lập tức hít thở sâu, dựa theo trí nhớ, mô phỏng ra thanh âm của tên côn đồ một cách hoàn hảo:
“5.”
“6.”
“7.”
“8.”
Khánh Trần bỗng ngây người.
Đám côn đồ…..nhiều hơn ba tên!