Chương 147: Đụng Độ
Chỉ cần để nhân viên y tế tới kịp thời, hẳn là có thể giữ được mạng.
Hắn nói với Hồ Tiểu Ngưu đang nằm dưới đất:
"Gọi điện thoại, nhân viên cấp cứu sẽ lập tức tới ngay, ta ở chỗ này trông các ngươi. Yên tâm, không phải vết thương trí mạng, sẽ không sao.”
Nhưng Hồ Tiểu Ngưu bỗng giãy giụa bật dậy, giữ chặt ống tay áo của Khánh Trần, môi trắng bệch, giọng nói cũng run rẩy:
"Ta biết ngươi rất giỏi, nhờ ngươi giết hộ hai tên côn đồ kia!”
Khánh Trần nhìn thoáng qua bãi đỗ xe giống như mê cung.
Không đợi hắn nói gì, Hồ Tiểu Ngưu bỗng nhiên nói tiếp:
"Ngươi là người của Lưu Đức Trụ đúng không, xin hãy giúp ta báo thù, sau đó ta thanh toán gấp đôi vàng thỏi giống như cho Lưu Đức Trụ lúc trước! Hai anh hùng của Côn Luân kia không thể chết vô ích! Không cần để ý đến chúng ta!”
Khánh Trần trầm mặc nửa ngày, hắn không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì lại khiến Hồ Tiểu Ngưu kích động đến không cần mạng sống, chỉ hy vọng mình giúp hắn báo thù.
Hắn thấp giọng nói:
"Các ngươi nằm yên ở chỗ này, che kín vết thương lại. Yên tâm, nhất định hôm nay bọn họ sẽ phải chết.”
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua bãi đỗ xe tựa như mê cung, nhấc chân đi vào.
Đây là lúc cực kì nguy hiểm, bởi vì hắn biết rất rõ, đám côn đồ đang ở trong đó chờ hắn.
Xem mê cung như chiến trường, ai vào mê cung trước thì sẽ có ưu thế tuyệt đối: Tầm mắt, địa hình, thời cơ.
Giống như mỗi một yếu tố chiến đấu đều rất bất lợi với Khánh Trần.
Nhưng lần này Khánh Trần cũng không để vàng trong lòng, đêm nay hắn chỉ muốn giết người mà thôi.
Hắn suy nghĩ một lát, dùng cả tay lẫn chân bò lên nóc một chiếc xe bus.
Trần xe bằng sắt rõ là mỏng, hắn đi lên không tạo ra một tiếng động nào.
Lúc hắn đi đến mép của trần xe, ngạc nhiên nhìn thấy phía dưới có một tên côn đồ đang đứng tại chỗ.
Đối phương như đang ở trong nhựa cao su sền sệt, muốn nâng họng súng cao thêm 10 centimet cũng cực kì khó khăn.
Khánh Trần bỗng nhiên nhìn về một phía khác.
Nơi đó, một người mặc áo hoddie, đầu đội mũ trùm, đeo khẩu trang màu đen, đang đứng trong bóng tối.
Đối phương vươn cánh tay ra, mở bàn tay ra với tên côn đồ dưới đất.
Giống như chỉ dùng một bàn tay đã có thể nắm dược vận mệnh của một người vậy.
Người du hành thời gian!
Hơn nữa còn là siêu phàm giả trong truyền thuyết!
Khánh Trần nghĩ ngợi, năng lực này có liên quan đến trọng lực sao?
Người du hành thời gian đội mũ trùm đứng trong bóng tối kia hơi nghiêng đầu về hướng phía:
"Tên này bị phản bội, còn một tên khác thì chạy rồi, giao cho ngươi.”
Một giọng nói nữ giới truyền ra từ sau lớp khẩu trang.
Khánh Trần sửng sốt một chút, trong nháy mắt hắn liền hiểu.
Hai tên côn đồ hẳn định nấp ở sau xe đánh lén mình, kết quả lại bị người du hành thời gian không rõ lai lịch này khống chế.
Bởi vì năng lực của đối phương quá quỷ dị nên tên côn đồ cầm đầu mới bỏ mặc bạn mình để chạy trốn.
Khánh Trần quan sát đối phương một chút, cao khoảng 176cm, dáng người mảnh mai cân xứng, chỉ là đối phương đứng trong bóng tối nên không thể nhìn thấy rõ mặt.
Lúc đầu hắn thấy đối phương rất cao, áo hoodie rộng rãi che mất dáng người, cho nên Khánh Trần theo bản năng nghĩ đối phương là nam giới.
Không ngờ là con gái, giọng nói cũng rất trẻ.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, trễ thêm chút nữa hắn sẽ chạy mất."
Cô gái thần bí kia nói.
Phương xa đã truyền đến tiếng động cơ, Khánh Trần nhìn thấy một chiếc xe thương vụ mà mình từng thấy trước đó đang khởi động, tên côn đồ cầm đầu ngồi ở ghế lái, đạp mạnh chân ga, lái về phía đường núi bên ngoài khu du lịch.
Khánh Trần không nghĩ nhiều nữa, hắn thả người nhảy xuống khỏi nóc xe bus, cướp lấy khẩu súng của tên côn đồ rồi guồng chân chạy như điên.
Cô gái ở trong bóng tối nhìn Khánh Trần rời đi, khi nàng phát hiện Khánh Trần để chân trần thì ngây ra, bên trên đôi chân kia đã tràn đầy vết máu.
Nhưng thiếu niên lại như không hề cảm giác được đau đớn.
Nàng chậm rãi đi ra khỏi bóng tối, đứng bên cạnh tên côn đồ, lẳng lặng nhìn đối phương đang chậm rãi quỳ trên nền xi măng.
Một giây sau, bàn tay từ đầu đến cuối vẫn mở ra của nàng đột nhiên khép lại.
Tên côn đồ quỳ trên mặt đất lập tức kêu lên thảm thiết, chỉ thấy hai chân hắn đặt mạnh lên trên đất, áp lực cực lớn này khiến đầu gối hắn phát ra tiếng xương vỡ.
"Đây là một chút trừng phạt thay những người đã chết đêm nay."
Cô gái khẽ nói, sau đó đút hai tay vào túi áo hoodie, trở về trong bóng tối.
Bãi đỗ xe chỉ còn lại tên côn đồ với hai đầu gối vỡ vụn và những tiếng kêu rên.
...
Chiếc xe thương vụ màu đen đang chạy trên đường núi quanh co, bởi vì có quá nhiều đường vòng hình chữ U, góc độ lại quá chật, đến mức tên côn đồ không có cách nào tăng tốc được.