Chương 163: Ra Mặt
Hôm nay đủ 200 KP mai mình lại thêm 10 chương ạ. Chúc các có một ngày cuối tuần vui vẻ!
Ra đường đừng quên đeo khẩu trang và cố gắng giữ gìn sức khỏe các bạn nha!
Yêu Yêu
---
Vương Vân không thể nào chấp nhận được dáng vẻ xấu xí của mình bị người khác nhìn thấy, thế là sau khi xảy ra chuyện, có người tới tìm nàng, hứa hẹn một tương lai tốt đẹp, nàng đã xiêu lòng.
Trương Thiên Chân đột nhiên hỏi:
"Vậy vì sao ngươi lại muốn làm đến cùng, còn nói cả việc Tiểu Ngưu có hai cái điện thoại cho đám côn đồ. Ta có thể hiểu được tâm trạng của ngươi, nhưng mọi hành động của ngươi cũng không chỉ vì muốn lấy được sự cân bằng trên tâm lý, đúng không, mà còn có lợi ích thúc đẩy.”
Vào lúc này, bên ngoài đường nhỏ truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, mấy người đàn ông mặc áo đen đột nhiên chạy tới.
Bọn họ nhìn thấy cảnh tượng bên trong đường nhỏ thì có chút bất ngờ, nhưng vẫn đứng ở phía sau Vương Vân.
Mấy người du hành thời gian khác mà nhà Vương Vân thuê đã chạy tới.
Trong nháy mắt, hai bên đã tạo ra cục diện giằng co.
Người của nhà họ Vương nhiều hơn trong tưởng tượng, bên phía Hồ Tiểu Ngưu chỉ có 3 người, nhưng đối phương lại có 6 người tới tiếp viện.
Cuối cùng Vương Vân đã có một chút cảm giác an toàn, nàng ổn đinh lại cảm xúc, nhìn về phía Trương Thiên Chân:
"Đúng vậy, đúng là ta còn vì một chút lợi ích nữa, các ngươi và Lưu Đức Trụ chưa hẳn có thể mang đến lợi ích cho ta. Bây giờ xin các ngươi tránh ra. Qua hôm nay, mọi người vẫn còn là bạn học.”
Ở sau lưng Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân, ba người du hành thời gian mà gia tộc bọn họ thuê đến nhìn nhau, đều có ý lùi bước.
Đúng là nhà họ Hồ, nhà họ Trương gia đã cho thế giới bên ngoài một chút tiền tài làm thù lao, nhưng bọn họ không muốn vì tiền mà mất mạng.
…
Trương Thiên Chân lo lắng liếc nhìn Hồ Tiểu Ngưu, nhưng đối phương không có ý lùi bước, hắn ta iên định nhìn cô gái trước mặt.
Người du hành thời gian mà nhà họ Vương thuê đang từng bước tiến lại gần, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Có vẻ Hồ Tiểu Ngưu không có ý định lùi bước.
Vương Vân quay đầu đi, không dám nhìn cảnh này, cuối cùng nàng cũng nhỏ giọng nói với Hồ Tiểu Ngưu:
"Ta cho ngươi thêm một cơ hội, trước đây chúng ta đều là bạn bè của nhau, đừng ép ta.”
Hồ Tiểu Ngưu bình tĩnh nói:
"Thật ra ngươi là người chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi, trước kia phản bội chúng ta, bây giờ còn muốn giết chúng ta, tất cả chẳng qua là để tìm một lý do che đậy sự dối trá của ngươi mà thôi. Hôm nay ta có thể lùi bước, nhưng ta còn muốn dùng hành động thực tế để nói ngươi biết, nếu ta là người đầu tiên bị bắt cóc, ta sẽ không đầu hàng, người của ngươi đang ở đây, chúng ta sẽ dùng hiện thực chứng minh cho ngươi thấy.”
Hồ Tiểu Ngưu tiếp tục nói:
"Thật ra ta cũng muốn rút lui, nhưng hai ngày qua, mỗi lần ta chìm vào giấc ngủ đều nằm mơ thấy hai thành viên Côn Luân hét lên câu chạy mau. Ta mơ thấy hai người đó đã dùng hết sức mình để mở cửa, sau đó thấy từng người một chạy ra rồi mới nhắm mắt lại, trên môi nở một nụ cười. Ta không phải là người dúng cảm, nhưng nếu hôm nay lùi bước, ta sợ sau này ta sẽ không ngủ ngon!”
Vương Vân khẽ nói:
"Là ngươi ép ta, giết hết bọn họ.”
Nhưng những người phía sau nàng vẫn chưa kịp hành động, ở bên ngoài, trên con đường nhỏ bỗng vang lên tiếng bước chân kỳ lạ.
Tiếng bước chân truyền đến từ xa đến gần, có đôi lúc lại giống như từ bên trái, nhưng bước tiếp theo lại tới từ bên phải, thậm chí có lúc mọi người đều cảm thấy tiếng bước chân ở ngay sau mình.
Nhưng khi mọi người quay đầu lại không nhìn thấy bóng người nào.
Dần dần, ở cuối con đường nhỏ xuất hiện một bóng người ngày càng rõ ràng.
Một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi không coi ai ra gì, đi vào giữa đám người, hắn bình tĩnh quan sát khuôn mặt của từng người, đối mặt với Vương Vân nhẹ giọng nói:
"Ngươi là Vương Vân đúng không, so với dự tính của ta thì dễ dàng tìm ra hơn nhiều.”
Vương Vân có chút kinh ngạc:
"Ngươi là ai?"
Người đàn ông mặc một chiếc áo măng tô màu đen, bên trong là một bộ âu phục được cắt may gọn gàng, trước ngực đeo một chiếc đồng hồ bỏ túi kiểu cổ, nhìn rất không hợp mốt với thời đại Cyber hiện nay, mái tóc có chút dài được chải ngược ra phía sau, tết thành một búi tóc nho nhỏ.
Trên tay hắn đeo một đôi găng tay da màu đen, khi các ngón tay cử động, chiếc găng tay ma sát phát ra tiếng sột soạt.
"Ta?”
Người đàn ông suy nghĩ một lúc:
"Rất lâu rồi không ai hỏi ta là ai. Thế thì tự giới thiệu một chút, Lý Đông Trạch của Hằng Xã.”
Đang nói chuyện, con đường bên ngoài hẻm cũng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, dường như đang vây quanh các lối đi của con đường.
Lý Đông Trạch đứng lặng trên đường, giống như tất cả mọi việc đều do một tay hắn sắp đặt.
Vương Vân kinh ngạc nhỏ giọng nói:
"Lý Đông Trạch của Hằng Xã?"