Chương 169: Đều Là Thật
Nếu chưa ĐỀ CỬ thì đừng ngại đề cử để giúp chúng tớ có thêm động lực lên chương các bạn nhé!
---
Dù sao, không phải ai cũng có thể ngồi đối diện với Lý Thúc Đồng.
Một tên tù phạm có trí nhớ tốt chợt nhớ ra cái gì, hắn ta thì thầm nói:
"Chúng ta từng gặp tên này rồi, là tên ngu ngốc trước kia muốn tìm ông chủ Lí nhận nhiệm vụ, còn nói Lâm Tiểu Tiếu là người một nhà."
"Hóa ra thật sự là người một nhà"
Có tù phạm cảm khái nói.
"Khoan đã.”
Có tù phạm kịp phản ứng:
"Trước khi ăn cơm mọi người còn đoán, rốt cục ai muốn lấy chúng ta luyện tay."
"Đúng rồi, người đè chúng ta chắc chắn là Diệp Vãn, mà người Diệp Vãn dạy chắc chắn là hắn!"
Lưu Đức Trụ khó hiểu, hắn không biết tại sao mọi người lén lút bàn tán về hắn, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. . .
Hắn bỗng nghĩ đến, có thể vị đại ca thần bí kia đang muốn vu oan giá họa cho hắn.
Đột nhiên, Lý Thúc Đồng ngẩng đầu nhìn về phía hắn nói:
"Đồ ăn có hợp khẩu vị không?"
Lưu Đức Trụ hoảng hốt nói:
"Hợp khẩu vị."
Bên cạnh, Lâm Tiểu Tiếu hỏi:
"Ngày mai ta sẽ bảo phòng bếp chuẩn bị một chút thịt thật cho ngươi, muốn ăn món ăn nào cứ việc nói."
Đằng sau đám tù nhân đang xếp hàng, ba người vốn không quan tâm đến Lưu Đức Trụ, lại bỗng trở nên nhiệt tình, mà Khánh Trần thì không biết đã đi đâu.
Một lúc sau, trong đám tù phạm, bỗng nhiên người có người hưng phấn gọi:
"Lưu Đức Trụ!"
Lưu Đức Trụ ngơ ngác quay đầu đi, liền thấy lớp phó học tập Ngu Tuấn Dật của lớp bên cạnh, họ đã cùng đi tới núi Lão Quân!
Cùng lúc đó, bên cạnh Ngu Tuấn Dật còn có bốn người.
Lúc này, Lưu Đức Trụ mới hiểu, đây chính là năm người du hành thời gian mà vị đại ca thần bí kia nói đến, mà nhiệm vụ của hắn là làm sao để bọn họ biết địa vị của mình ở thế giới trong!
"Ồ, ngươi cũng xuyên qua rồi?"
Lưu Đức Trụ điều chỉnh tư thế ngồi, làm ra vẻ nhàn nhã nói:
"Ngồi xuống rồi nói."
Ngu Tuấn Dật nhìn về phía Diệp Vãn, Lý Thúc Đồng, Lâm Tiểu Tiếu, có chút chần chờ nói:
"Có thể ngồi sao?"
Lưu Đức Trụ vỗ vai Lâm Tiểu Tiếu nói:
"Này. . . Ngươi ngồi dịch sang bên cạnh một chút, để lại một ít chỗ ngồi cho bọn họ."
Lâm Tiểu Tiếu rất bất ngờ, suýt nữa bị câu nói này làm cho tức điên.
Ngồi đối diện hắn, Diệp Vãn, thường ngày rất trầm ổn, cũng suýt nữa phì cười.
Nhưng mà không đợi Diệp Vãn phì cười, Lưu Đức Trụ bỗng nhiên nói với hắn:
"Này. . . Ngươi cũng ngồi dịch sang một chút, cảm ơn."
Diệp Vãn:
". . ."
Lâm Tiểu Tiếu:
". . ."
Lúc này, Lưu Đức Trụ sắp khóc đến nơi rồi, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt ám chỉ hai vị đại ca này: Đây đều là chỉ thị mà hắn nghe được...không liên quan gì đến hắn đâu.
Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu nhìn nhau, hai người bọn họ vô cùng nghi ngờ, Khánh Trần đang mượn cơ hội này để trêu chọc bọn họ.
Nhưng mà, hai người cuối cùng đứng lên di chuyển vị trí, Lâm Tiểu Tiếu bình tĩnh nói nói:
"Các ngươi từ từ trò chuyện."
Lý Thúc Đồng đứng dậy đi sang khu đọc, trước khi đi còn nói với Lưu Đức Trụ:
"Những người này đã là bạn ngươi thì đều là người mình, ngươi cứ nói chuyện đi."
Ngu Tuấn Dật thấy thế thì trong lòng cảm thán, quả nhiên Lưu Đức Trụ cũng không nói dối!
Hắn là người đầu tiên ngồi xuống bên cạnh Lưu Đức Trụ:
"Lưu ca, hóa ra tất cả những gì ngươi nói trước kia đều là sự thật à."
"Ừ.”
Lưu Đức Trụ thận trọng nói.
Một người du hành thời gian trung niên hỏi:
"Người vừa mới rời đi là Lý Thúc Đồng?"
Lưu Đức Trụ gật gật đầu:
"Ừ, chính là hắn."
"Oa, thật là lợi hại, chúng ta lại có thể gặp được Lý Thúc Đồng!"
Có người tan thở.
Từ đầu đến cuối, Lưu Đức Trụ đều làm ra vẻ thâm thúy.
Nhưng mà trong nội tâm hắn cũng đang rất bất ngờ:
Địa vị vị đại ca đeo mặt nạ hình mèo cao tới mức độ nào mới khiến ba vị kia diễn kịch cùng hắn?
Ở mức độ nào đó, hắn còn khiếp sợ hơn so với bọn người Ngu Tuấn Dật!
Lưu Đức Trụ bình tĩnh lại, dặn dò bọn Ngu Tuấn Dật:
"À...Sau khi trở về cũng đừng tiết lộ chuyện này với bất kì ai, phải khiêm tốn. Nhưng ngươi yên tâm, có ta ở đây, trong ngục giam này không ai dám làm gì với các ngươi."
Ngu Tuấn Dật hưng phấn nói:
"Vậy ta có cơ hội trở thành siêu phàm giả không?"
Lưu Đức Trụ bình tĩnh trả lời:
"Vấn đề này không khó."